Anh nhìn sang phía trước bên phải, phát hiện ánh mắt sát khí của Đường Hoa Nguyệt đang bản về phía mình thì vội vàng lặng lẽ bày ra biểu cảm cầu xin tha thứ, rồi lại đàng hoàng cài lại nút áo sơmi lên tận nút trên cùng.
Ra tay quá độc ác đi… Hoắc Anh Tuấn dùng bàn tay to của mình xoa xoa đầu gối, Hoa Nguyệt có từng học karate hay gì không? Anh không hề nghi ngờ răng nếu như vị trí Đường Hoa Nguyệt đá anh nhích lên một chút thì nửa tháng dưỡng thương của anh sẽ tan thành cát bụi.
Nhưng khi nãy Đường Hoa Nguyệt vừa mới… Thẹn thùng sao? Gương mặt hơi đo đỏ, quả thật là rất đẹp…
Hoắc Anh Tuấn bị đạp nên sợ hãi, cũng không muốn mất mặt trước mặt con nữa, mãi cho đến khi bữa tối kết thúc, anh không làm chuyện gì khiến cho Đường Hoa Nguyệt muốn giải quyết anh tại chỗ nữa.
Ăn tôi xong, ba người “Cùng phòng nhưng suy nghĩ khác nhau” cùng xem phim anime với ba đứa trẻ, phim chiếu lâu, xem phim và làm bài tập xong, bọn nhỏ liền rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Hoắc Anh Tuấn nhìn thoáng qua sắc trời đen kịt ngoài cửa sở, không rõ tại sao chai keo con voi Tân Kỳ Tân này lại còn chưa đi, muốn ở lại nhà anh đến mấy giờ đây?
Nhưng dù sao anh ta cũng là khách do Đường Hoa Nguyệt mời về, một mình Hoắc Anh Tuấn đơn độc không thể đuổi đối phương đi. Đường Hoa Nguyệt lại đang xử lý bọn nhỏ ở trên này, cũng không rảnh bận tâm nơi này, Hoắc Anh Tuấn đành phải tức giận hậm hực chỉ chó mắng mèo ám chỉ rõ, chỉ muốn truyền đạt cho Tân Kỳ Tân một ý chính: Đi nhanh giùm!
Tân Kỳ Tân lại lù lù bất động, cầm Ipad đọc đọc gõ gõ, nhìn qua tựa như lão tăng đã nhập thiền.
Hoắc Anh Tuấn không nói gì chỉ nhìn vế phía Tân Kỳ Tân, thực sự là không hiểu được, lẽ nào nhà anh ta không có wifi là sao chứ? Quá nửa đêm rồi lại đến nhà người khác viết báo cáo cái gì mà đồ bỏ đi, giả bộ cái gì vậy!
Mãi đến hơn mười một giờ đêm, Tân Kỳ Tân cuối cùng cũng ngáp một cái, gõ ký tự cuối cùng sau đó đứng dậy rời đi.
Hoắc Anh Tuấn thở phào nhẹ nhõm, sau khi khóa cửa xong thì chạy lên tầng, đi được một nửa cảm giác bản thân mình vừa nấy lại ngu mất rồi. với con có phải hay không??
Hoắc Anh Tuấn lại không ngừng bóp ấn đường, cảm thấy trí thông minh của bản thân mình hình như cũng theo mấy cuộc phẫu thuật lớn mà trôi theo đi mất rồi.
Trên tầng yên tĩnh, hẳn là đã ngủ rồi Hoắc Anh Tuấn rón ra rón rén đẩy chửa phòng con gái ra, đúng như dự đoán, Đường Hoa Nguyệt mặc áo ngủ lụa tơ tằm cùng với Thi Tịnh quấn ấm ấp bên trong chăn rồi, vẻ mặt ngủ điềm tĩnh đẹp giống như một bức tranh.
Trong lòng Hoắc Anh Tuấn đột nhiên xuất hiện một vũng nước, cả đêm đó tất cả dồn né dẳn vặt đều tan theo gió, chỉ muốn đem quang cảnh ấm này trước mắt lúc này mãi mãi giữ ở trong tim mình.
Anh suy nghĩ một lúc, không đi vào quấy rồi.
Hay là Đường Hoa Nguyệt cũng không phải sau khi bị nhốt trong lúc vô ý liền ngủ cùng với con gái hoặc là Đường Hoa Nguyệt chỉ là không biết mình nên đối mặt với buổi tối thứ khi đến nhà anh như thế nào đây.
Đặc biệt trước một ngày buổi tối còn xảy xa chuyện đó.
Hoắc Anh Tuấn có thể mơ hồ cảm nhận được, các loại tâm tình dẫn vặt của nội tâm cô.
Cuối cùng Hoắc Anh Tuấn chỉ nhẹ nhàng đóng cửa, bất luận Đường Hoa Nguyệt cân bao nhiêu thời gian để làm rõ quan hệ giữa bọn họ, Hoắc Anh Tuấn đề bằng lòng chờ cô.
Cho dù kết quả là “Bị loại”, như vậy những tháng ngày chờ đợi bị nốc-ao, toàn bộ cũng sự khoan dung cả đời này tặng cho anh.
Sau khi một mình trở lại phòng khách, màn hình điện thoại của Hoắc Anh Tuấn sáng lên một cái, anh trong lòng không để ý liền cầm lên nhìn, vẻ mặt đột nhiên lại lạnh xuống.
Là La Cơ Vị Y gửi tới, Địa chỉ ở của chú thứ hai nhà họ Hoắc Hoắc Thừa Vọng khi sống ở Las Vegas bao gồm kết quả mấy quán bar mà ông ta thường lui tới.
Hoắc Anh Tuấn không chút nghĩ ngợi liền trả lời thẳng “Tiếp tục điều tra, điều tra kỹ những người mà từng có tiếp xúc với ông ta.”