*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay lúc người giúp việc mở cửa, một người
đàn ông mang tràn ngập khí thế muốn ăn thịt
người bước vào. Đường Hoa Nguyệt chậm rãi
xoay người. Dưới những ánh đèn lung linh của
các ngôi nhà bên ngoài cửa sổ, cô cười nhẹ một
cái. Dù có bận thì cô vẫn ung dung nhìn Hoắc Anh
Tuấn đi vào với cặp mắt tức giận mãnh liệt mà đã
lâu cô không nhìn thấy.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy cổ họng khô khốc.
Trong nháy mắt, hàng trăm loại suy nghĩ như
muốn phá tan cổ họng anh.
Anh nhấch miệng một cách khó khăn, chậm
rãi mở miệng:"Đường Hoa Nguyệt, cuối cùng cô
cũng chịu xuất hiện trước mặt tôi nhỉ? Cô trốn
cũng lâu thật. Ngay từ đầu tôi đã biết cô không
chết đễ vậy rồi!"
Đường Hoa Nguyệt cười nhẹ một cái. Cô đi lại
quây bar bưng lên một ly rượu đỏ đưa tới trước
mặt Hoắc Anh Tuấn.
"Tổng giám đốc Hoắc, anh có dễ say không?
Mới gặp nhau lần đầu mà anh đã nói mấy thứ kì
lạ. Tôi nghe không hiểu gì luôn đấy. Anh có nói
đúng người không vậy?”
Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy bộ dạng mất trí nhớ
của cô thì tức giận ném ly rượu xuống đất:"Cô
đừng làm ra bộ dạng đó với tôi! Nói ngay, mấy
năm nay cô đã ở đâu vậy hả? Tình nhân nào đã
mua căn phòng này cho cô hả?!"
Đường Hoa Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt
đất đã bị chất lỏng màu đỏ rơi vào làm bẩn. Cô
nhíu mày, bước về sau một bước.
"Tổng giám đốc Hoäc, anh nhận lâm người
rồi. Tôi không phải là người vợ đã mất của anh
đâu... không có ý gì đâu. Chỉ là lúc trước có nghe
chút chuyện tình yêu về cái này, chắc anh cũng
không để tâm lắm đâu nhỉ"
Bỗng nhiên, Hoắc Anh Tuấn tiến lên, nằm
chặt lấy tay cô kéo mạnh vê phía mình. Khoảng
cách hai người trong phút chốc đã kéo ngắn lại.
Anh thở gấp, cười hất ra một cái:"Ô, toàn thân
từ trên xuống dưới của cô có chỗ nào tôi chưa
thấy qua không? Cô cho rằng thay đổi dáng vẻ,
đổi luôn cả tên thì có thể trốn thoát khỏi tôi à? Tôi
cho cô biết, dù cô có hóa thành tro bụi, tôi cũng
vẫn có thể nhận ra cô!"
Tay Đường Hoa Nguyệt bị bóp đau. Cô cố
gắng dùng sức kéo cổ tay mình về. Tên cầm thú
này vẫn thô lỗ y như cũI
Cô nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn không
vui:"Lúc trước tôi còn tưởng GS cho tôi điều kiện
tốt vậy thì chắc ông chủ cũng là một người coi
trọng tài năng. Nhưng tôi lại không nghĩ rằng ông
chủ sẽ là cái loại khốn nạn, tùy tiện đụng chạm
tay chân với phụ nữ giõng vừa rồi"
Hoäc Anh Tuấn tức đến mức cười một
cái:"Được, được lắm. Nếu cô đã không chịu thừa
nhận thì ngược lại tôi muốn hỏi cô chút mánh
khoé cao siêu để có được tiếng tăm lừng lẫy như
K... Nếu như cô không phải Đường Hoa Nguyệt thì
tại sao cô lại tranh giành Tập đoàn khoa học công
nghệ Đường Khuyết với tôi hả?!"
Đường Hoa Nguyệt nhướng mày khiêu
khích:"Buồn cười nhỉ? Quy luật đấu giá từ trước
tới nay đều là ai ra giá cao hơn thì là của người đó
mà. Nếu như tổng giám đốc Hoắc không đủ năng
lực thì đừng quản nhiều vậy chứ. Chẳng qua là do
Dương coi trọng hạng mục còn sót lại trong
Đường Khuyết nên muốn cho tôi. Có gì không
- ---------------------------