Đường Hoa Nguyệt móc từ trong ngăn kéo ra một viên thuốc an thần, dứt khoát cắm vào giữa cổ tên côn đồ kia, sau đó buộc hai chân và hai tay của anh ta lại với nhau, nhốt vào trong WC.
Lúc này cô mới làm như không có gì, bước đến bên bàn gọi điện cho y tá đến đổi thuốc cho Hoắc Anh Tuấn, sau đó gọi điện cho Đường Hàn Khiết, nhờ anh ấy gọi người đến lôi tên côn đồ này đi.
Vào đầu mùa đông, người ta không thể nghe thấy tiếng người trong cánh đồng hoang vu văng lặng, nhưng vẫn thỉnh thoảng nghe được tiếng chó sủa kinh hồn bạt vía vang lên.
Người đàn ông yếu ớt tỉnh lại trên một thân cây, phản ứng đầu tiên là cử động cái cổ đau nhức của mình, sau đó mới chợt nhớ ra điều gì – Không ổn! Anh ta đi giết Hoắc Anh Tuấn, chẳng lẽ bị bắt rồi!
Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì một luồng sáng đủ khiến chói mù con mắt, Đường Hàn Khiết giơ đèn rọi vào, soi rõ mặt người đàn ông này.
Đường Hàn Khiết đi từng bước tới trước mặt anh ta, phía sau truyền đến tiếng rên rỉ trầm thấp của những con chó lớn, khiến người đàn ông sợ tới mức hai chân run rẩy.
Đột nhiên, Đường Thời Khiêm tắt đèn đi, giờ đây người đàn ông mới nhìn rõ bản thân mình bị mười mấy con chó lớn bao vây, cơ thể chúng nó khỏe mạnh cứng cáp, chúng đang không ngừng chảy nước miếng, dáng vẻ giống như rất lâu rồi chưa được ăn cơm no.
Chúng nó nóng nảy chà xát bốn móng vuốt trên mặt đất, hai mắt chúng sáng lên nhìn chăm chằm vào con mồi không thể động đậy ở trước mắt kia.
Người đàn ông dưới thân cây sợ đến mức tè ra uần, trong nháy mắt anh ta hiểu được cảnh ngộ của mình, liên tục cầu xin: “Đại, đại ca.. Tha mạng! Tôi cũng là bị người khác xúi giục, tôi đây không có cách nào khác!” Lúc đầu Đường Hàn Khiết còn nghĩ cách để lấy lời khai, không nghĩ đến Lục Xuyên Mạn lại thuê một người vô dụng tới đây như vậy, chính mình còn chưa nói gì thì thôi mà đối phương bắt đầu cầu xin tha thứ.
Thật ra đến tình cảnh này rồi, vốn không còn gì để hỏi hay không hỏi.
Bé lớn đã điều tra ra được Lục Xuyên Mạn ra lệnh cho cấp dưới của mình đi mua thuốc độc chết người. Lần này anh ấy tốn một số tiền lớn trói người này tới đây, thật ra cũng chính là muốn giết gà dọa khỉ.
Nghĩ đến đây, thậm chí Đường Thời Khiêm muốn bật cười.
Ài! Nói đến người tên Lục Xuyên Mạn này! Bảo thông minh thì cũng thông minh đấy, luôn có thể nắm bắt mọi cơ hội có sẵn xung quanh mình để leo lên và giết chết đối thủ của mình.
Nhưng cũng vừa luôn ngu ngốc tới mức để lộ ra khuyết điểm của mình, cho người ta nắm bắt một cách chính xác.
Năm đó anh ấy và Đường Hoa Nguyệt thật mất mặt mà, vậy mà gục trước cái tên “gối thêu hoa” này.
Trên mặt Đường Hàn Khiết lộ ra biểu cảm hung ác, nhìn qua là biết không muốn để lại người sống rồi, dứt khoát vung tay lên, phía sau là đám thủ hạ của anh ấy, tay nắm lấy dây xích chó, như chuẩn bị muốn thả chó ra.
Sẽ hay thôi nếu tất cả chúng chạy về phía anh ta! Anh ta không muốn bị một đám chó săn này ăn tươi nuốt sống đâu!
Người đàn ông cũng không rõ Đường Hàn Khiết theo phe của bên nào, vì vậy anh ta chỉ có thể thú nhận tất cả những gì anh ta biết về Lục Xuyên Mạn, và thầm nghĩ chỉ muốn được đối xử khoan dung chút.
Đây cũng giảm bớt chuyện cho Đường Hàn Khiết, chỉ cần đứng ở đó đùa giỡn ra dáng một chút, thật sự không tốn quá nhiều thời gian.
Anh ấy gật đầu: “Được, may là anh thức thời” Người đàn ông thở dài một hơi, liên tục dập đầu trên mặt đất, ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn! Cảm ơn đại ca tha mạng!
Anh, anh giữ lại tôi, sau này chắc chắn còn có chỗ cần dùng tới” Đường Hàn Khiết giống như vừa lòng “ừ” một tiếng, quay người ra sau, trước khi đi còn trao đổi ánh mắt với mấy thủ hạ của mình đang giữ xích chó, sau đó rời thẳng đi.