Cái bụng tròn vo của Cận Khánh chui ra sâu tham ăn, cậu bé nghe được cuộc nói chuyện trong bếp thì vui mừng nói to: “Con và bác sĩ Tần thích ăn bò bít tết nhất! Nhưng mà mẹ bất công quá, bác sĩ Tân không đến cũng không chịu làm cho bọn con ăn”
Đường Hoa Nguyệt cười bất đắc dĩ rồi trợn mắt nhìn cậu bé một cái: “Tổ tiên của tôi, làm như mẹ ngược đãi trẻ em không bằng, tối nay chỉ cho bác sĩ Tân một miếng còn lại đều để cho con ăn có được không?”
Nhị Bảo hớn hở quay sang nhìn Tân Kỳ Tân nói: “Chú Tân, xem ra mẹ vẫn thương cháu hơn! Chú có ghen tị không ha ha hat”
Tân Kỳ Tân lúc này đang ngồi dựa vào Thi Tịnh, cô bé đang cùng anh ta xem phim hoạt hình, ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn chăm chú vào chiếc máy tính là Cận Minh, Cận Khánh cũng đang dựa vào ghế sa lon đùa giỡn cùng với chú Tân mà cậu bé thích nhất.
Tình cảnh này người nào không biết nhìn vào còn tưởng đó là một người cha hiền từ cùng với ba đứa con nghịch ngợm.
Nhưng kia rõ ràng lại là con trai và con gái của Hoắc Anh Tuấn.
Quả thật là đã nhiều ngày ba đứa trẻ chưa được gặp Tân Kỳ Tân, kể từ khi sinh ra bọn nhỏ đã quen với cuộc sống có bác sĩ Tân ở bên cạnh, mặc dù bây giờ đã lớn, trong lòng cũng hiểu được rằng chú Tân không thể ở bên bọn nhỏ mãi được nhưng cũng vẫn cần thời gian để bọn nhỏ thích nghi.
Đối với bọn nhỏ mà nói, Tân Kỳ Tân không khác gì người nhà thật sự của chúng.
Hoắc Anh Tuấn vừa từ phòng ngủ đi ra nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt liền sầm xuống, cái đuôi sau lưng cũng không nhúc nhích nổi, cả người bừng bừng tức giận ở giữa phòng khách, gương mặt ngập tràn sự khó chịu.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn, vốn dĩ anh cho rằng con mình có thể chấp nhận người bố là anh đây đã là một chuyện rất tốt rồi, anh chẳng cầu mong gì hơn nữa.
Nhưng bây giờ so với người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha đó, Hoắc Anh Tuấn mới hiểu được, hóa ra chấp nhận thì cũng chỉ là chấp nhận mà thôi.
Bọn nhỏ cho phép Hoắc Anh Tuấn gần gũi, cho phép anh bước vào cuộc sống của bọn nhỏ, thậm chí còn chủ động để anh bước vào gia đình của bọn nhỏ.
Hoắc Anh Tuấn thật sự nghĩ rằng bọn nhỏ rất thích mình, có thể cũng thật sự là thích đi, chỉ có điều là loại thích này kể từ sau khi Tân Kỳ Tân xuất hiện đã hiện rõ chỉ là một sự nhỏ nhặt không đáng kể.
Hoắc Anh Tuấn lại cảm thấy bản thân mình tham lam, tham lam có được sự yêu thích của người khác, có thể nhận được sự đối đãi như hiện tại, rõ ràng anh phải nên mang ơn và cảm thấy hài lòng, không phải sao?
Tân Kỳ Tân rất tỉnh táo và sáng suốt, ngay từ khoảnh khắc Hoäc Anh Tuấn bước chân ra khỏi phòng anh ta đã để ý đến anh nhưng Tân Kỳ Tân đã mặc kệ anh, cũng không muốn tranh chấp với anh ở trước mặt bọn nhỏ cho nên đã ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhưng ánh mắt hừng hực lửa ở phía lưng anh ta ngày càng trở nên mãnh liệt, tưởng chừng như chiếu thẳng vào lưng khiến cho anh ta đứng ngồi không yên.
Tân Kỳ Tân ho nhẹ một tiếng giống như vừa mới phát hiện ra người đàn ông cao to đang đè nén cơn giận đó ở sau lưng mình, đẩy kính nhìn Hoäc Anh Tuấn nói: “Ô, đây không phải là tổng giám đốc Hoắc phúc mệnh lớn đây sao?”
Hoắc Anh Tuấn thấy Tân Kỳ Tân mở lời trước bỗng cảm thấy bản thân cũng không thể thua anh ta về mặt khí chất được, anh bước đi, dù là đi hai ba bước cũng phải đi giống như một người mẫu nam, vẻ mặt trầm xuống cười một cái nhưng không nói gì, căn bản là anh không biết nên nói gì mới có thể không làm mất mặt mình.
Sau đó Hoắc Anh Tuấn nhìn lướt qua rồi lờ đi không để ý, vô cùng tự nhiên đi đến trước ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống giữa Cận Khánh và Tân Kỳ Tân rồi ôm bé hai vào lòng mình.
Thấy bố tới, Cận Khánh cười ha ha, Hoắc Anh Tuấn cũng cười theo cậu bé, khóe môi mang theo sự tính toán, bàn tay to của anh đưa lên vuốt ve đầu con trai, sau đó nhận lấy khối rubic sáu mặt sắc màu từ tay của cậu bé.