*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Anh Tuấn giống như con thú hoang bị
đánh mạnh vào phần yếu ớt nhất của nó, lông tóc
toàn thân đều rũ xuống.
Dù đã qua rất nhiều năm, anh vẫn chưa bao
giờ có đủ dũng khí để nhớ lại cảnh tượng ngày
hôm đó... Đúng vậy, khi ấy người mà anh ôm trong
ngực hoàn toàn không phải là Đường Hoa Nguyệt.
Anh không dám nhớ lại tiếng nổ lớn xé trời
ngày ấy, cũng không dám nhớ lại cảm giác trái tim
bị tàn phá, tuyệt vọng đến cùng cực.
Lại càng không dám nhớ lại cảnh Đường Hoa
Nguyệt vứt bỏ lòng tự trọng của mình mà vừa
khóc lóc tuyệt vọng vừa cầu xin anh cứu mạng
cô, nhưng lúc đó, điêu đáng căm giận là anh lại
dửng dưng đi ngang qua cô và nói: "Tại sao tôi
phải cứu cô?”
Đôi môi của anh lạnh đến mức tím xanh lại,
cả người run rẩy dữ dội, Hoắc Anh Tuấn muốn giải
thích rằng lúc đó anh làm như vậy là có nguyên
nhân, anh càng muốn nói bản thân mình rất muốn
xông vào cứu Đường Hoa Nguyệt, nhưng mà
không kịp nữa...
Há miệng thở dốc, Hoắc Anh Tuấn vẫn không
nói được lời nào.
Hoắc Anh Tuấn không biết bằng cách nào mà
Đường Hoa Nguyệt có thể lôi kéo thân thể ốm yếu
chạy trốn được, vì thế lời biện hộ này của anh
càng trở nên cứng ngắc, không biết tự xấu hổ.
Vào lúc này, Đường Hoa Nguyệt thích thú
thưởng thức vẻ mặt hoang mang hiếm có của
người đàn ông luôn sĩ diện và kiêu ngạo trước
mặt, cô nghĩ, quả không hổ là bác sĩ Tần, cô ấy
biết mình muốn nói gì còn rõ hơn chính bản thân
mình.
Cô chớp chớp mắt, mặt không chút cảm xúc
cười lạnh một tiếng, nói ra sự thật tàn nhẫn mà
bao năm qua Hoắc Anh Tuấn vẫn luôn suy đoán
tìm tòi: "Bây giờ tống giám đốc Hoắc bày ra dáng
vẻ đáng thương này cho ai xem vậy? Anh không
quan tâm tới tôi thì cũng không thành vấn đề,
nhưng tôi thật sự không ngờ ngay cả con ruột
của mình, anh cũng không thèm quan tâm đến...
Hổ dữ không ăn thịt con, Hoắc Anh Tuấn, anh sẽ
không ngây thơ nghĩ rằng trong hoàn cảnh đó tôi
vẫn còn đủ khả năng để bảo vệ đứa trẻ đấy chứ?
Thật đáng tiếc, đứa trẻ đó đã chết! Ngay trong
nhà kho đó, ngay tại thời điểm anh lựa chọn vứt
bỏ tôi, đứa trẻ đã bị những kẻ đó đá từng cái từng
cái một, bị tra tấn đến chết, chỉ còn lại một vũng
máu tươi nóng mà thôi! Mà tât cả những thứ này
đều là nhờ anh ban cho đấy. Nhưng mà, so với
việc có một người bố mặt người dạ thú như anh,
thì chết đi có vẻ được thoải mái hơn một chút.
Anh thực sự không xứng đáng làm bố"
Nói xong lời đó, Đường Hoa Nguyệt thở dài
một hơi... Cuối cùng cô cũng nói ra được.
Hoắc Anh Tuấn khó khăn nuốt nước bọt,
trong lòng đột nhiên đau nhói, thất thân cúi đầu
nhìn xuống ngực mình, tự hỏi có phải vừa rồi có ai
đó đâm một nhát dao vào tim mình hay không...
nếu không thì sao lại đau như vậy, đau đến mức
hít thở không thông? Anh duỗi tay phải ra liên tục
vỗ mạnh vào ngực mình, cố gắng giảm bớt cảm
giác thống khổ này.
Đã rất lâu rồi anh mới gặp lại Đường Hoa
Nguyệt, anh đã quá thất thố, cũng quá tức giận,
nhưng điều duy nhất anh không bao giờ dám hỏi
chính là đứa con năm đó của cô.
- ---------------------------