*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi phá sản, tất cả tiến độ của các dự
án khoa học công nghệ của nhà họ Đường đều
liên quan với cái vỏ bọc được mua với giá chín
trăm tỷ đồng, Đường Hoa Nguyệt lấy lại được
chiếc vỏ trở về, tương đương với việc nắm trong
tay toàn bộ công nghệ của nhà họ Đường.
Lúc trở về nhà, ba đứa nhỏ đã được bảo mẫu
ru ngủ rồi. Cô thơm từng bé một, trong lòng
không khỏi có chút áy náy, sau đó nhốt mình
trong phòng làm việc, nóng lòng muốn nghiên
cứu hết số tài liệu mà năm đó bố cô đã để lại.
Trong số đó, ấn tượng với cô nhất chính là trò
chơi giải đố kinh dị mang tên "Cầu nguyện".
Thiết kế mỗi cấp độ của "Cầu nguyện" đều rất
tài tình, dàn dựng cảnh cũng rất công phu, sau khi
mở khóa những căn phòng bí mật xong, bạn sẽ
thấy rằng mọi thứ đều là do một người bố tạo
nên, vì để tưởng niệm đứa con gái chết yểu của
mình mà ông ấy tạo ra một giấc mơ.
Nó được khoác lên mình chiếc áo choàng của
một trò chơi kinh dị, nhưng cốt lõi là mối quan hệ
gia đình cảm động. Đường Hoa Nguyệt nhớ rằng
sau khi người chơi cứ vượt qua một cửa ải, người
đó sẽ nhận được một bức thư từ người bố trong
trò chơi gửi cho con gái mình. Mà bức thư này là
của bố Đường Hoa Nguyệt viết cho chính cô, nó
chứa đựng tất cả những lời chúc và kỳ vọng tốt
đẹp nhất dành cho cô con gái nhỏ của ông. Cô hít
một hơi thật sâu rồi bắt đầu viết lại chương trình
của trò chơi. Cô muốn chuyển thể lại tất cả những
tình tiết lỗi thời của câu chuyện lại thành những
yếu tố phổ biến trong xã hội hiện tại. Cô phải làm
cho nó tỏa sáng, như vậy thì mới không phụ tấm
lòng mà bố dành cho cô.
"Cộc, cộc. " Cửa phòng làm việc đột nhiên
vang lên tiếng gõ cửa, Đường Hoa Nguyệt nhìn
thời gian, sau đó mỉm cười đi ra mở cửa.
Qủa nhiên, Đại Bảo đang đứng ở trước cửa,
cậu bé ngước đôi mắt to, đen láy như quả nho lên
nhìn cô.
"Mẹ"
Đứa trẻ vừa bò ra khỏi giường, trên người vẫn
còn thơm mùi sữa, Đường Hoa Nguyệt bế cậu lên,
dụi mũi vào gò má mềm mại của cậu.
Đại Bảo được Đường Hoa Nguyệt bế ngôi lên
ghế. Trong lòng cậu bé có chút xấu hổ, vặn người
bò ra ngoài, chạy đến sô pha đổi diện bàn làm
việc của Đường Hoa Nguyệt rồi ngồi xuống.
Đường Hoa Nguyệt nhìn đứa nhỏ nhưng lại có
dáng vẻ của người trưởng thành, cô cười “Hì”
thành tiếng, hỏi: "Làm sao vậy con yêu, tối muộn
như vậy rôi mà không ngủ, tìm mẹ có chuyện gì
sao?"
Đường Cận Minh thừa hưởng hoàn hảo
những kỹ năng lập trình đỉnh cao của bố mẹ, cậu
bé nhìn đống tài liệu trên bàn, nghiêm túc nói: "Cô
K, mẹ có cần A liên thủ cùng mẹ không?”
Đường Hoa Nguyệt hơi ngạc nhiên, cô không
ngờ bé lớn nhà mình lại nói vậy, cô không trả lời
mà đưa cho bé lớn một vài bản vẽ thiết kế: "Tất cả
những thứ này đều do ông của con vẽ. Lúc đó, độ
tuổi của mẹ cũng không khác là bao so con bây
giờ cả... Mà chỉ trong chớp mắt, mẹ đã có một
đứa con như con rồi. Vì vậy, dù thế nào đi nữa,
con và anh chị em của mình cũng nên trân trọng
mọi thứ trước mắt, biết không nào? Đừng có để
quá muộn rồi mới bù đắp lại.
Cận Minh cái hiểu cái không, ánh mắt chỉ nhìn
- ---------------------------