“Tổng giám đốc Hoắc, tin tức có liên quan đến Hoắc Thừa Vọng mà trước đó điều tra đã có tiến triển mới rồi. Khi Hoắc Thừa Vọng còn sống, 98% trong tất cả nhân viên tiếp xúc khoảng cách gần đã tìm được tin tức địa chỉ và thân phận hiện nay của họ, đồng thời có thể bắt đầu đích thân đến hỏi thăm điều tra. Ngoài ra, một cách tình cờ em đã tra ra được địa chỉ nơi ở cuối cùng trước khi Hoắc Thừa Vọng rời khỏi Las Vegas, nhưng không rõ ràng, vẫn cần phải điều tra một lần nữa. Tài liệu cụ thể về các nhân viên đã được đính kèm gửi vào địa chỉ hòm thư mật của anh, anh chú ý nhận.
PS: Em đã chuẩn bị xong rồi, ngay trong ngày liền khởi hành gặp anh, chờ nghe anh chỉ thị.
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn thu lại, biểu cảm thêm vài phần nghiêm túc.
Hòm thư bí mật mà La Cơ Vị Y nói là địa chỉ Email một chiều đã được mã hóa nhiều lần, chỉ có thể nhận, không thể gửi, cũng không được tải xuống bất kì tin tức nào trong đó.
Vì vậy có một vài tài liệu không muốn người khác phát hiện, Hoắc Anh Tuấn liền yêu cầu gửi vào hòm thư này của mình.
Nhưng đồng thời, hòm thư này cũng có một tệ hại, đó chính là chỉ có thể xem ngoại tuyến trên máy tính.
Ngay cả đồ dùng rửa mặt Hoắc Anh Tuấn còn không đem theo liền chạy đến Los Angeles, nào có nghĩ đến sẽ đem theo máy tính chứ?
Vốn anh định mua một cái mới, nhưng chợt nghĩ đến một đứa nhỏ trong nhà không phải chính là đứa say mê nghiên cứu máy tính ư? Mỗi ngày đều ôm máy tính xem không ngừng, nếu đi mượn máy tính của thằng bé, không phải còn xoa dịu mối quan hệ giữa hai cha con ư?
“Bé lớn à, đang làm gì thế?” Hoắc Anh Tuấn đến phòng của bé lớn, đứng ở ngoài, hòa nhã gõ cửa.
Bé lớn thấy Hoắc Anh Tuấn tới tìm mình, ánh mắt sáng lên.
Trong lòng cậu rất muốn thân thiết với Hoắc Anh Tuấn, nhưng lại có chút không cởi mở, cũng không tìm được lý do là gì. Hơn nữa trước giờ cậu chưa từng trải qua quan hệ này, thật sự có chút không biết nên có thái độ như thế nào khi đối mặt với ông bố tới trễ này, kẻ thù đã qua và ân nhân cứu mạng anh dũng.
“Đang xem mấy thứ” Sau khi trả lời đầy cứng nhắc, trong lòng bé lớn lại cảm thấy buồn bực bản thân, tiếp tục như vậy sao được! Thị Tịnh thì không nói, Cận Khánh cũng đã rất thân thuộc với Hoắc Anh Tuấn rồi, chỉ có mình vẫn không tự nhiên thôi!
Thế là cậu lại nói thêm một câu: “Bố tìm con có chuyện gì”
Câu này giọng điệu sao mà ghê quá vậy, giống như thà không nói còn hơn.
Hoắc Anh Tuấn không chú ý đến vẻ mất mát của con trai, vẫn cười híp mặt đi vào, xoa đỉnh đầu mềm mượt của bé lớn, hỏi: “Bố có chút công việc cần phải giải quyết, nhưng đến đây gấp quá không mang theo máy tính, có thể cho bố mượn một chút không? Còn thù lao, con muốn cái gì bố cũng có thể cho con: Bé lớn rất ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ được, con chỉ tùy tiện lướt mạng thôi, bố có việc thì cứ dùng trước đi”
“Đúng là con trai ngoan của bố!”
Hoắc Anh Tuấn kéo tay con trai tiện thể hôn thằng bé một cái, nhưng gương mặt đỏ bừng của Cận Minh đã vội tránh đi “Ực. Bố, bố cứ dùng trước đi, con đi vào nhà vệ sinh!”
Hoắc Anh Tuấn có chút đáng tiếc sờ mũi, nhìn theo bóng lưng bé lớn chạy đi mất, không biết đứa nhóc này rốt cuộc có buông bỏ khúc mắc với mình hay không.
Hoắc Anh Tuấn mở hòm thư bí mật ra, anh xem qua thông †in của mấy người đó một cách tỉ mỉ, trí nhớ của anh cực tốt, có thể nói là đọc đến đâu nhớ đến đấy.
Danh sách La Cơ Vị Y sắp xếp này chừng khoảng hơn một trăm người, đủ để thấy cuộc sống năm đó của Hoắc Thừa Vọng ở Las Vegas hỗn loạn thế nào.
Hoắc Anh Tuấn dựa vào phán đoán tạm thời của mình sàng lọc một vài thông tin nhiễu, thận trọng ghi nhớ khoảng mười sáu người quan trọng trong số đó, sau đó xóa đi bằng một cái click chuột, chiếc mail này giống như chưa từng tồn tại.