Bộ não dừng suy nghĩ, quản ngục thấy cô không khống chế được bèn đánh cô bằng dùi cui. Từ Uyển Nhan ngã sõng soài trên nền xi măng.
Cuộc đời còn lại của cô sẽ luôn quẩn quanh trong câu hỏi vừa hãi hùng lại cũng khó hiểu đó, sẽ không bao giờ thoát ra được.
Đến cả Từ Uyển Nhan còn được xem buổi họp báo thì dĩ nhiên Lục Xuyên Mạn không thể bỏ qua. Anh ta ngạc nhiên không kém Hoắc Anh Tuấn nhưng cũng khó hiểu ra mặt.
Tân Dương mà là anh của Đường Hoa Nguyệt? Con chó lang thang đang vỗ tay đó đã từng bị anh ta khống chế?
Hờ… Thú vị thật!
Lục Xuyên Mạn chỉnh lại quần áo dẫn theo vệ sĩ chặn đường Tân Dương… à không, chặn đường Đường Hàn Khiết ngoài họp báo.
Anh bảo tài xế tăng tốc và đến khi vừa đúng lúc kết thúc buổi họp báo. Lục Xuyên Mạn mỉm cười mong chờ quái lạ.
Chẳng bao lâu anh ta đã nhìn thấy người đàn ông cao to với những đường nét của người phương Tây được cánh nhà báo vây quanh cất bước chân thong dong ra ngoài. Đã tung tin sốt dẻo đó vậy chắc chắn mọi người vẫn muốn tìm hiểu cặn kẽ nội tình.
Không hiểu sao Đường Hàn Khiết trong đám đông lại bắt được tâm mắt của Lục Xuyên Mạn đứng bên kia đường. Anh ấy ngẩng đầu mặt đối mặt với Lục Xuyên Mạn cách một con đường trước sự khó hiểu của mọi người.
Lục Xuyên Mạn hất cằm ý mời Đường Hàn Khiết lên xe anh ta nhưng Đường Hàn Khiết vẫn chỉ đứng đó hai tay đút túi quần nhìn Lục Xuyên Mạn chứ không hề di chuyển.
Đường Hàn Khiết đang nói cho anh ta biết rằng: Có gì qua đây mà nói.
Lục Xuyên Mạn nhăn mày, cái tên họ Đường này không sợ xấu hổ mà anh đây sợ cái gì?
Anh không cho vệ sĩ theo, ngẩng cao đầu đi sang bên kia đường, chen vào trong đám phóng viên. Đường Hàn Khiết vô cùng cao, dù anh ta đang đứng trên một bậc vẫn phải cố để nhìn thẳng vào nó.
Lục Xuyên Mạn nheo mắt cất giọng đay nghiến: “Mấy năm không gặp không ngờ cái con chó hoang không chịu nổi dù chỉ một ngày của nhà họ Đường năm đó lại trở thành lớp những người trẻ có quyền có thế khủng ở Hà Nội. Vết thương năm ấy bị tôi đá đã lành chưa?” Đường Hàn Khiết làm gì vẫn là cái thằng chưa đủ lông đủ cánh bị Lục Xuyên Mạn thoả sức trêu chọc nhiều năm trước?
Anh ấy mỉm cười rạng rỡ đối lập hoàn toàn trước Lục Xuyên Mạn u ám.
Đường Hàn Khiết nho nhã cầm mic của phóng viên đứng gần trả lời rõ ràng: “Vết thương cỏn con nhiều năm trước có xá gì để nhắc, trước mắt đây là công ty của cậu Lục phá sản, anh cũng suy sụp… vì gặp chuyện bất trắc nào chăng?” Phóng viên xung quanh bàn tán rì rầm: Lục Xuyên Mạn suy sụp? Khi nào vậy? Sao họ không nghe ngóng được gì hết?
Lục Xuyên Mạn tái mét mặt mày, sao Đường Hàn Khiết lại biết? Rõ ràng đó chuyện Hoắc Anh Tuấn làm va anh, không lẽ họ Hoắc và họ Đường đã bắt tay với nhau khi anh ta không hay biết?
Anh bước lại gần hơn đang định cảnh cáo Đường Hàn Khiết đừng có nói linh tỉnh trước mặt truyên thông mà Đường Hàn Khiết đã tiếp tục với giọng điệu buồn bã tiếc nuối.
“Cùng là đàn ông, tôi hiểu cho nỗi đau bất ngờ trong cuộc đời. Nhưng có bị làm sao thì vẫn phải sống tiếp chứ đừng sỉ nhục bản thân… Hay là tôi gợi ý cho anh nhé, anh ra nước ngoài cho khuây khỏa được đấy. Thái Lan khá là hợp với anh, anh thấy sao? Tôi có quen bác sĩ chuyên chữa nỗi đau cho bệnh nhân giống anh ở bên đó. Phẫu thuật cắt bỏ rất giỏi, không đau chút nào… Đó cũng là một sự lựa chọn đấy. Mặt cậu Lục đẹp thế này, ăn mặc vào vẫn cố xem như mỹ nữ” Câu nói đó làm tất cả mọi người bùng nổ.
Nhiều… Nhiều thông tin quá! Lục Xuyên Mạn bị làm sao thế? Chuyện xảy ra khi nào?
Cánh nhà báo mũi thính như chó, ngửi thấy mùi máu là chen lấn xô đẩy, ai cũng muốn cướp miếng thịt tươi ngon đó.
Họ nhìn Lục Xuyên Mạn bằng ánh mắt tọc mạch khát khao, dễ thấy đang xem anh ta là con mồi.
Lục Xuyên Mạn tức giận vô cùng, cơn giận bốc lên ngùn ngụt trong lồng ngực làm tím cả mặt, buồn ho và sau rồi đã ôm ngực ho khù khụ đau đớn.