*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Bạch Ngôn vô cùng lúng túng cúi đầu,
không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với
ba đứa em của mình.
Cận Minh và Cận Khánh nghe được câu
“thảm hại như chó” của Lục Xuyên Mạn vừa thốt
ra liền biết ngay là hắn đã xem được đoạn video
của Hoắc Anh Tuấn rồi.
Hai đứa nhỏ tay nắm chặt thành nắm đấm,
phẫn uất nhìn bóng dáng đi xa dần của Lục Xuyên
Mạn, trong lòng không hẹn mà gặp đều loé lên
một ý nghĩ: “Tên ác ôn thối tha nhà họ Lục, dám
tìm đến trường học khiêu khích bọn ta, ngươi chờ
xem, ta sẽ khiến cho kết cục của ngươi còn thảm
hại hơn chó. Phì”
Mãi cho đến khi hình bóng của Lục Xuyên
Mạn hoàn toàn khuất xa khỏi tâm mắt, Cận Minh
Cùng Cận Khánh không thèm liếc Lục Bạch Ngôn
lấy một cái, trực tiếp kéo tay Vân Thư đi tới nhà
trẻ. Vân Thư lưu luyến không nỡ rời đi, quay đầu
nhìn Bạch Ngôn một cái, vừa đúng lúc bắt gặp
ánh mắt rụt rè sau khi lấy hết can đảm nhìn lên
của cậu. Hai anh em nhanh chóng ôm đầu Vân
Thi lại, bảo cô bé sau này không được chơi với
cậu ta nữa, cũng đừng nói chuyện, đừng gặp mặt
nữa. Bố cậu ta là người xấu, nói không chừng
Bạch Ngôn tiếp cận bọn họ là đều có mục đích cả.
Vân Thi liếc nhìn cậu một cái, tuy rằng cô bé
rất thích anh Bạch Ngôn, nhưng điều quan trọng
hơn là phải bảo vệ mẹ cho tốt... Những lời nói này
lọt vào tại Lục Bạch Ngôn, giọng nói càng lúc
càng xa, cậu mơ hồ nhìn về phía ba bóng đen
đang khuất dần sau sân thể dục, sống mũi cay
cay, truyên đến một cảm giác chua xót.
Tuy rằng Lục Bạch Ngôn đã học tiểu học rồi,
nhưng trên đời này vẫn còn rất nhiều chuyện mà
cậu không thể lường hết được. Rõ ràng ba người
bọn họ là chính là em trai em gái của cậu mà.
Ngay từ lúc Lục Xuyên Mạn đến cậu đã có chút
tức giận, bởi vì mẹ cậu không thích bố cậu nên
cậu sinh ra cũng không được thừa nhận, ba giờ
những đứa em do mẹ cậu sinh ra cũng không
chơi với cậu nữa, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Lục Bạch Ngôn cúi đầu thật thấp, nước mắt
từng giọt từng giọt rơi xuống đất, rất nhanh làm
cho nơi cậu đứng chuyển thành thẫm màu. Giữa
sân thể dục to như vậy, nhất thời chỉ có một thân
hình nhỏ bé, cô độc, suy sụp đứng lặng tại một
chỗ. Mãi cho tới khi tiếng chuông vào lớp của
buổi chiều vang lên, cậu mới quệt nước mắt, khit
mũi, tuỳ tiện lau mặt rồi sải bước về phía toà nhà
dạy học.
Bên phía Hoa Nguyệt, chỉ cân xác định được
tin tức mới nhất của Hàn Luân, việc tìm ra hành
tung gần đây của hắn cũng chỉ là chuyện cỏn
con. Cô tuỳ tiện lướt qua xem con người “Lưu
Đình Vân” này gân đây đang làm gì, phát hiện ra
chiêu hôm nay anh ta đã đặt một gói câu cá
“Thuỳ điếu sáo xanh” tại một khu nghỉ dưỡng ở
ngoại ô. Cô cười khẩy một tiếng, xem ra khi đàn
ông già đi, không ai có thể thoát khỏi cám dỗ của
việc đi câu cá. Vừa khéo chiêu nay không ty
không có việc gì hệ trọng, Hoa Nguyệt liền gọi
cho Tần Dương bất ngờ đi tập kích hắn, để hắn trở
tay không kịp.
Khi xe đang trên đường quốc lộ, vừa chạy tới
phía Bắc của thành phố thì đột nhiên điện thoại
kêu lên một tiếng, là Cận Minh bí mật gửi tin nhắn
cho cô: “Mẹ ơi, hôm nay có một người đàn ông kỳ
lạ tới trường con, còn mời chúng ra khi nào có
thời gian rảnh thì tới nhà hắn làm khách” Cận
Minh nói rất ngắn gọn, chỉ sợ cô lo lắng quá mức.
Thực ra, khi biết được rằng Lục Xuyên Mạn
đã biết con cô cùng với Lục Bạch Ngôn học cùng
trường, cô cũng không quá lo lắng. Bởi một khi đã
bị hắn tìm ra manh mối, có trốn đi đâu hắn cũng
vẫn sẽ tìm được tụi nhỏ. Cô bây giờ cũng không
còn là cô gái trói gà không chặt như trước kia
nữa. Nhưng khi biết Lục Xuyên Mạn tìm được
trường học của tui nhỏ, trong lòng cô vẫn không
hỏi run sợ.
Tần Dương nhìn thấy em gái lòng như lửa đốt
liên hỏi: “Cận Mình nhắn tin tới sao? Có chuyện gì
à?”
“Anh, lần trước Lục Xuyên Mạn tìm tới chỗ
chúng ta, hôm nay tìm được trường học của bọn
nhỏ rồi”
Nghe tới cái tên này, Gương mặt luôn trưng ra
vẻ phong độ của Tần Dương cũng ánh lên vài
- ---------------------------