*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến thở La Cơ Vị Y cũng không dám thở
mạnh, anh ta đau lòng nhặt mảnh vỡ trên mặt đất
lên rôi nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhưng trong lòng vẫn anh ta vẫn vô cùng lo
lắng cho trạng thái tinh thân của ông chủ... Sẽ
không phát điên đấy chứ?
Haiz, anh ta lắc đầu, nghĩ đến em trai mình,
một nhà khoa học xuất sắc cả về nhân cách và
năng lực. Anh ta buôn râu gửi cho em mình một
tin nhắn: "Gần đây em có nghiên cứu về loại
thuốc đặc trị nào cho bệnh điên loạn không? Nếu
có thì để lại cho anh một liệu trình. "
Nhưng La Cơ Vị Y lại không biết rằng hôm nay
em trai mình hoàn toàn không đi làm, mà chỉ ở
một mình bên trong một ngôi nhà không có gì
đặc biệt.
La Cơ Vị Phong giễu cợt liếc nhìn tin nhắn
trong điện thoại di động, không trả lời, tiếp tục
nghiên cứu trên máy tính.
Tất cả các tài liệu lít nha lít nhít toàn là tiếng
Đức và tiếng Tây Ban Nha, còn có cả các biểu đồ
và dữ liệu thí nghiệm, rất ít người có thể hiểu
được.
Ở góc đối diện của phòng làm việc, có một cô
gái tóc dài ngang lưng, mặc một bộ đồ ngủ cũ đã
giặt nhiều đến sờn cả vải, cô ta đang khua cánh
tay mảnh khảnh trước tấm bảng vẽ to tướng
trước mặt.
Nếu ai đó đứng trước mặt cô ta vào lúc này,
họ sẽ thấy rằng đôi mắt của cô gái không có thần.
Dù cô ta có đang vẽ tranh thì đó cũng chỉ là phản
ứng bản năng đã được hình thành thói quen chứ
không phải là suy nghĩ, sự chỉ đạo từ một bộ não
tỉnh táo.
Những ngón tay không còn chút máu của La
Cơ Vị Phong đan chéo nhau, anh duỗi thẳng cánh
tay của về phía trước, sau đó thong thả xoay ghế
để ánh mắt rơi về phía lưng cô gái.
Chiếc bút lông trên tay của cô ta gái bị vây
bẩn bởi sơn đỏ và đen. Cô ta đang về một cách
máy móc một bức tranh đáng sợ trên nên tấm vải,
nhưng sơn trên đầu bút quá nhiêu, một giọt sơn
rơi xuống, nhỏ giọt xuống mu bàn chân trần của
cô ta.
Người cô ta bỗng sững lại trong giây lát rôi
hét lên thất thanh. Giọng cô ta cao đến mức suýt
chút nữa là xuyên thủng màng nhĩ người khác rồi.
Cô ta điên tiết quăng cái bảng vẽ và màu vẽ đi,
sau đó giận dữ đến mức toàn thân đều trở nên
run rẩy.
La Cơ Vị Phong tháo kính xuống, hít sâu một
hơi, bước nhẹ trên con đường quen thuộc, đút
thuốc để trấn định tinh thân cho cô gái, sau đó
ôm cô ta đặt ở giữa giường. Trong phòng làm việc
chỉ có một điểm chói mắt, sơn tụ lại thành một
vũng lốm đốm, hỗn tạp khiến người ta cảm thấy
cô cùng khó chịu.
Ồ, thuốc đặc trị sao? Nếu có thì anh ta cũng
muốn sử dụng nó.
Từ thành phố đến khu nghỉ dưỡng mất
khoảng hai giờ lái xe, mới đi được nửa chặng
đường, Đường Hoa Nguyệt rốt cục nhìn thấy đoạn
video Hoắc Anh Tuấn bị lên top tìm kiếm.
Phải nói rằng, dưới góc nhìn của một người
ngoài cuộc thì đúng là có cảm giác rất vui sướng,
cảng tượng nhà giàu quyền thể sa sút về tinh
thần, ai xem xong mà lại có thể không thể bàn tay,
- ---------------------------