*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Hoa Nguyệt bật cười, hỏi: "Hoäc Anh
Tuấn? Chúng tôi đã gặp nhau mấy lần rồi, cô
đoán xem anh ta nói gì? Anh ta không những
không muốn trả thù tôi, mà còn khóc lóc van xin
tôi quay lại với anh ta—thế nào, Sau bao nhiêu
năm, rốt cuộc anh ta cũng chán cô rồi sao? "
"Gôi......
Đường Hoa Nguyệt đấy bàn tay đang chỉ trỏ
mình của Từ Uyển Nhan, ánh mắt lạnh lùng đầy
sát ý: "Hơn nữa, Hoäc Anh Tuấn có chuyện gì, lẽ
nào trong lòng cô không rõ? Nếu cô không tin thì
cũng chẳng liên quan đến tôi. "
Từ Diên An sắc mặt lập tức trở nên khó coi,
đồ hèn hạ!
Đường Hoa Nguyệt lập tức nói: 'Bữa tiệc sinh
nhật của cậu hôm trước...Hoắc Anh Tuấn đến có
mấy rồi rời đi đúng không? Thật ngại quá, cho dù
hôm đó anh ta đi nửa vòng Hà Nội, tôi cũng
không có thời gian gặp anh ấy.....Dù sao thì, tôi
không phải là cô, thích cướp đồ thừa của người
khác. “
"Từ Uyển Nhan” Đường Hoa Nguyệt cười tươi
như hoa: "Cô cho rằng anh ta tin tưởng cô bao
nhiêu?"
“Câm miệng!” Từ Uyển Nhan nghiến răng, giả
vờ bình tĩnh: " Quan hệ của tôi và Hoäc Anh Tuấn
rất tốt, không cần cô khiêu khích tự lo cho bản
thân đi thì hơn! Không phải chỉ là game thôi sao?
Có gì phải kinh ngạc như vậy? Đường Hoa
Nguyệt... Chúng ta hãy chờ xem. "
Nói xong, Từ Uyển Nhan tức giận cầm lấy túi
xách tay, bước ra ngoài.
Đường Hoa Nguyệt lắc đầu, thấy dáng vẻ cô
ta như vậy xem ra là cô lo thừa rồi, cứ tưởng rằng
năm nay Từ Uyếển Nhan sẽ có tiến bộ chứ.... Sao
cô lại không phát hiện ra cô ta không những xấu
còn rất ngốc cơ chứ.
Hứa Ngôn Tâm từ trong thang máy đi ra với
sắc mặt không tốt, lúc này trong lòng chỉ muốn
Đường Hoa Nguyệt tan xương nát thịt, không phải
lúc đó cô ta chết cũng không có gì sao, sao lại
quay lại chứ?
Hừm,...K sao?
Giả bộ thâm sâu khó đoán! Cô ta không phải
chỉ là người giỏi thứ hai thôi sao!
Từ Uyển Nhan mỉm cười, cô ta đã có kế hoạch
của mình rồi. Cô ta nhất định sẽ tìm được A, sẽ đè
bẹp Đường Hoa Nguyệt dưới chân mình, để cô ta
không còn chỗ đứng ở Hà Nội nữa, phải cút khỏi
đây càng xa càng tốt!
Cô a hùng hổ bước về phía cửa của tòa nhà,
tình cờ gặp một nhóm người từ cầu thang bên kia
đi xuống.
Người đàn ông dẫn đầu mặc một bộ âu phục
màu xám nhưng không đeo cà vạt. Kẹp cà vạt
khảm bạch kim được ghim vào mặt trước của bộ
vest. Áo sơ mi đen bên trong có cổ hở cùng với
một chiếc quần tây đen trông rất sang trọng. Tuy
nhiên nhìn có chút tùy ý.
Từ Uyển Nhan nhìn thoáng qua cũng có thể
nhận ra, người đàn ông này mang theo khí chất
mạnh mẽ không thể chạm tới.
Anh hơi nghiêng đầu, nữ thư ký bên cạnh
không ngừng báo cáo tài liệu trong tay, sợi tóc
không bị cố định bởi keo xịt tóc buông thông
xuống, che đi đôi lông mày đậm của anh ta, cả
người toát lên vẻ phóng túng và đầy dục vọng.
Từ Diên An bị "nhan sắc" xuất sắc của anh ta
- ---------------------------