Cô u oán nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà, nỗ lực phân biệt Hoắc Anh Tuấn rốt cuộc là thật hay là giả.
Lại theo sát, Hoắc Anh Tuấn lại đánh tới trận hắt xì, nghe vô cùng đáng thương còn làm ồn khiến cô không thể yên lòng.
Đường Hoa Nguyệt tức giận nện xuống giường, cuối cùng vẫn là đi dép lê mở cửa phòng.
Nghe được tiếng bước chân, Hoắc Anh Tuấn lập tức vô cùng hổ thẹn nhìn về phía Đường Hoa Nguyệt nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, Hoa Nguyệt, anh làm em tỉnh rồi? Thế nhưng anh thực sự là không nhịn được… hay là anh đi xuống dưới nhà kho ngủ nhé”
Đường Hoa Nguyệt vừa đi ra khỏi liền cảm nhận được nhiệt độ thấp của phòng khách rõ ràng cô trước khi đi ngủ còn không phải là như thế, làm sao Hoắc Anh Tuấn vừa ở dưới thì lại trở nên lạnh như vậy?
Lúc này Hoắc Anh Tuấn đem tất cả chăn đều quấn ở trên người vô cùng đáng thương co một góc trên ghế sô pha, cho dù là như vậy còn có chút chiến tranh lạnh.
Đường Hoa Nguyệt nghi ngờ đi đến phía trước điều hòa không khí, ấn rồi lại ấn không có phản ứng.
“Điều hòa hỏng rồi?”
“Ừm…” Hoắc Anh Tuấn giọng mũi đặc “Tính năng làm nóng hỏng rồi, không biết làm sao. Thực ra cũng không lạnh lắm, xin lỗi…
Đường Hoa Nguyệt nhìn anh mũi đỏ bừng mặt tái nhợt cuối cùng không nhãn tâm nói nặng lời, lẩm bẩm nói “Cái điều hòa này đúng là hỏng rồi, thế nhưng trước đây Tân Kỳ Tân rõ ràng là đã sửa rồi, lúc đó còn không có vấn đề gì…”
Vừa nghe đến tên này, Hoắc Anh Tuấn suýt chút nữa xù lông lên, muốn rên lên một tiếng nhưng vì quá lạnh nên không thể thành công chỉ rầm rì nói: “Anh ta biết sửa gì chứ! Một tên bác sĩ, kỹ thuật còn không chuyên còn thể hiện! Anh thấy nói không chừng là anh ta làm hỏng rồi ngại nói với em!”
Đường Hoa Nguyệt nghe ngữ khí khách thường lập tức quay đầu hoài nghi bắt đầu đánh giá, Hoắc Anh Tuấn vội và nhìn đi chỗ khác, khụt khịt mũi cúi đầu nói nhỏ : “Không sao, Hoa Nguyệt, em mau đi ngủ đi, anh nhất định sẽ nhịn được không quấy rây em ngủ. Em mau về phòng đi, ở đây lạnh”
Lời này vừa nói ra Đường Hoa Nguyệtvà Hoắc Anh Tuấn đều ngây cả người ra vừa văn nghe được âm thanh răng trên cắn răng dưới không nhịn được mà đánh nhau.
Chuyện gì thế? Hoắc Anh Tuấn bối rối, rõ ràng anh muốn không dẫn dắt lòng cảm thông của Đường Hoa Nguyệt dù chỉ một chút, chuyện này là sao, còn không kìm chế được chiến tranh lạnh sao?
Đang nghĩ, anh cố gắng cắn chặt hàm răng cũng không thể nói chuyện được, răng môi va chạm vào nhau lanh lảnh kêu lên.
Đường Hoa Nguyệt bước lại, bỗng nhiễn không biết lúc nào mặt của anh trăng bệch giờ đã trở nên đỏ chót.
Tâm thầm kêu không được, Đường Hoa Nguyệt giơ tay lên sờ vào gò má của anh bị nóng rát đến kinh người.
Cô cam chịu khép chăn trên người của Hoắc Anh Tuấn lên, giọng nhẹ nhàng nói: “Anh sốt rồi.”
Hoắc Anh Tuấn tế bào trên toàn thân hình như nghe được câu nói này của Đường Hoa Nguyệt mà mở cửa, sau khi tranh giành khủng bố mà bốc lên sự đau nhức.
Hả, anh hình như thực sự bị sốt rồi…
Hoắc Anh Tuấn não cũng trở nên chậm chạp chỉ biết ngơ ngác nhìn Đường Hoa Nguyệt khuôn mặt cách rất gần.
Đường Hoa Nguyệt nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh, cũng không nói nhiều, lôi cánh tay anh dẫn đến phòng ngủ của mình, trên giường đắp cái chăn xong liền đi lấy nước ấm liền một mạch thành thục vừa nhìn chính là chăm sóc các con mà luyện ra được.
Nhưng “gấu con” Hoắc Anh Tuấn nằm ở trên giường nhìn Đường Hoa Nguyệt vì mình mà bận bịu nhưng trong lòng lại thấy vô cùng hài lòng.
Đường Hoa Nguyệt ngồi cạnh bên giường nhìn Hoắc Anh Tuấn bị sốt đỏ ửng cười đến vẻ hài lòng quả thực giận không có chỗ phát tiết không dùng lực liền đấm trên ngực của Hoắc Anh Tuấn một hồi.