Đường Hoa Nguyệt một ngày này trải qua có tiếng cười tiếng khóc, Hoắc Anh Tuấn thực sự vô cùng dày vò, anh cơ bản bữa sáng cũng không ăn giúp việc làm, chỉ phát ra một lúc ngẫn ngờ sau đó lập tức đặt chuyến bay sớm nhất đi Los Angeles.
Anh cũng không biết mình đây là làm sao nữa, cứ như vậy một phút cũng không muốn xa Đường Hoa Nguyệt sao?
Thế nhưng Đường Hoa Nguyệt như vậy không nói mà rời đi thực sự khiến Hoắc Anh Tuấn vô cùng lo lắng, anh sợ bốn người cứ như vậy mà hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh, vậy anh đến lúc đó thực sự muốn chết cũng không tìm thấy được chỗ chôn… không có người mình yêu và các con của anh anh chẳng qua chỉ có thể biến thành một cô hồn mà thôi.
Chuyến này khi Hoắc Anh Tuấn mua vé chỉ còn sót lại sau chỗ cuối cùng, khoang hạng nhất và thương gia đều đã hết, cho dù Hoắc Anh Tuấn có thêm quyền lợi gì cũng không thể vô căn cớ bản thân biến ra được một chỗ, hơn nữa không phải chỉ là ra nước ngoài sao, thực sự không cần thiết huy động nhân lực ra như vậy.
Mà chân của Hoắc Anh Tuấn dài ngồi ở khoang phổ thông chật hẹp trong chỗ ngồi xoay một cái trải qua mười mấy tiếng bay cuối cùng cũng đến được sân bay Los Angeles.
Anh nếu có thể tra ra được hướng đi của Đường Hoa Nguyệt, tự nhiên có thể biết được địa điểm mà cô đặt chân đến, vừa xuống máy bay, Hoắc Anh Tuấn liền gọi một chiếc xe đi thẳng đến ngôi biệt thự kia, rõ ràng Los Angeles ban đêm mà trong phòng lại không có ai.
Trải ra chuyến bôn ba lần này, Hoắc Anh Tuấn các khớp khắp cơ thể quả thực không có một chỗ nào thấy thoải mái, gió đêm thổi, anh đơn thân bóng chiếc ngồi ở thêm đá trước của biệt thự, có chút hoa mắt chóng mặt.
Trăng ở trên trời, cả người Hoäc Anh Tuấn và tim cùng thấy lạnh, anh bắt đầu hối hận kích động chạy đến đây: Nếu như Đường Hoa Nguyệt có lòng muốn trốn anh, muốn cùng với anh đoạn tuyệt quan hệ, coi như anh có đuổi tới chân trời góc biển đi thì cũng có lợi ích gì chứ.
Chỉ có điều làm cho đối phương thêm phiên chán và chống cự trách anh đơn phương làm việc thừa.
Hoắc Anh Tuấn có chút chao đảo đứng lên, thở ra một hơi, thế giới này rộng lớn như vậy, thế nhưng lại chỉ nơi nào có Đường Hoa Nguyệt anh mới muốn đi.
Hoắc Anh Tuấn ơi là Hoắc Anh Tuấn, sớm biết có ngày hôm nay, anh sao lúc trước còn như thế?
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt bầu trời đêm yên tĩnh, Hoắc Anh Tuấn động tác chậm rì rì lấy điện thoại di động ra nhưng sáng lên là cái tên không quên được trong lòng của anh.
“Hoa Nguyêt.”
“Ừ, Anh gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại chính là muốn hỏi em đang ở đâu đúng không? Em dẫn bọn trẻ trở về Los Angeles một chuyến, la quyết định đột xuất tối hôm qua quên không nói với anh rồi.”
Hoắc Anh Tuấn nghe thấy đối phương ngữ khí bình thường như nước, dĩ nhiên cảm động có chút mũi chua xót chỉ cần cô còn ý muốn nói chuyện với anh đồng ý gọi điện thoại cho anh, đồng ý cho anh biết đang ở nơi nào anh đã mãn nguyện rồi.
Hoắc Anh Tuấn tiếng nói rõ ràng, không muốn để cho đối phương nghe ra được cảm xúc của chính mình thế nhưng ngữ khí hỏi lại rồi lại chua xót ua ám, làm cho chính mình anh cũng không đành lòng nhìn thẳng.
“Em lúc trước nói tạm thời không rời khỏi Hà nội, anh còn cho rằng đây là tạm thời, sẽ lâu hơn một chút không ngờ lại đến nhanh như vậy hả.”
Hoắc Anh Tuấn nói quá, lại có chút nghẹn ngào, anh thẳng thắn tự giận mình nói “Em… em còn chưa chắm sóc cho anh khỏe lên… còn các con nữa, bọn chúng nhớ bố thì làm thế nào? Mỹ rốt cuộc có gì tốt chứ? Em đồng ý với anh không đi…em…
Đường Hoa Nguyệt không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn sẽ đi theo cô bay đến Mỹ tìm cô, nhất thời cảm xúc cực kỳ phức tạp, hai bên trầm mặc một lúc, Đường Hoa Nguyệt đẩy cửa xe xuống xe sau đó yên lặng nhìn chằm chằm bóng người đàn ông nói “Hoắc Anh Tuấn, quay đầu”