CHƯƠNG 107: BỘC LỘ TÀI NĂNG (3)
"Đây là chỗ của cậu Liên, cô vậy mà lại dám báo cảnh sát? Cô muốn phá hoại địa bàn của cậu Liên sao?" Rõ ràng Lương Vân Hạ không ngờ cô sẽ báo cảnh sát, trong chốc lát cô ta ngơ người. Dù sao thì cô ta cũng có tật giật mình.
Nhưng mà, vừa nghĩ đến "chứng cứ" ở trong túi của Hàn Nhã Thanh thì trong lòng cô ta lại ầm thầm đắc ý. Cảnh sát đến rồi, người phụ nữ này chắc chắn sẽ gặp hạn.
Hơn nữa lúc cô báo cảnh sát, cô đã chọc giận cậu Liên rồi.
Ở thành phố A này có chuyện gì mà cậu Liên không thể giải quyết nổi?
Báo cảnh sát ở nơi của cậu Liên, đây rõ ràng là sỉ nhục cậu Liên rồi.
"Hết cách rồi, tôi là một công dân tốt biết tuân thủ pháp luật. Từ nhỏ thầy giáo đã dạy tôi nếu gặp phải khó khăn thì tìm cảnh sát. Có vấn đề gì sao?" Hàn Nhã Thanh cười nói. Cô nói vừa chân thành lại vô tội, trong chốc lát suýt nữa chọc mù con mắt của mọi người.
Cậu Liên hơi cau mày lại. Anh ta sao lại cảm thấy lúc cô đi học tuyệt đối sẽ không phải dạng học sinh ngoan ngoãn nghe lời nhỉ?
Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, không lâu sau đã đến Danh Tước.
Tào Du đi cùng với Dương Tầm Chiêu vừa hay đi ra từ nhà vệ sinh, anh ta thấy cảnh sát thì hơi cau mày lại: "Có chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi có người báo cảnh sát." Cảnh sát thấy cục tưởng nhà bọn họ tự mình hỏi, nên cung kính trả lời
"Là ai?" Tào Du giật mình. Có người báo cảnh sát, anh ta không hề nghe thấy chút bất thường nào cả. Ai báo cảnh sát? Xảy ra chuyện gì?
Anh ta là cục trưởng cục cảnh sát, chuyện như này tự nhiên anh ta sẽ quan tâm.
"Không biết ạ. Người đó là một người phụ nữ, nhưng không có nói tên. Nhưng giọng nói có vẻ rất sợ, rất hoảng loạn." Cảnh sát mới đến là một người có trách nhiệm, lúc đến có chuyện gì cũng đã ghi lại.
"Xác định là nơi này?" Cậu Năm Tào hơi nghi ngờ, nghi ngờ bọn họ nghe nhầm địa chỉ rồi. Nơi này đêm nay rất bình yên, không hề có bất kỳ lạ thường nào.
"Chính xác là nơi này. Nói là phòng thuê 505 Danh Tước." Cảnh sát mới đó lại chắc chắn như đinh đóng cột.
"Sao?" Cậu Năm Tào đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Đó không phải là phòng bao của cậu Liên sao? Cậu Liên lại báo cảnh sát? Vậy đã xảy ra chuyện lớn rồi?"
Sẽ không xảy ra mạng người rồi chứ?
Không, coi như xảy ra mạng người thì với phong cách của cậu Liên cũng không có khả năng báo cảnh sát.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn đến mức nào?
"Tôi đi qua đó xem với cậu." Sắc mặt Cậu Năm Tào rõ ràng nghiêm trọng hơn rồi, anh ta thấy sự việc chắc chắn cực kỳ nghiêm trọng.
Cậu Năm Tào theo hai cảnh sát vào phòng bao, sau đó lại không thấy cảnh tượng hỗn loạn giống như trong tưởng tượng. Trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh, cũng ngăn nắp cực kỳ.
Mắt cậu Năm Tào sáng lên, đây đang xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là không có chuyện gì sao? Đang tốt sao lại báo cảnh sát?
Tưởng cảnh sát rảnh cả ngày không có chuyện gì làm sao?
Sắc mặt cậu Năm Tào u ám hơn, nhưng mà anh ta thấy mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, nhưng đều không nói gì. Ngược lại đều nhìn về một góc nhỏ, ở góc nhỏ đó có không ít người vây quanh nên không rõ tình huống bên trong.
"Xin hỏi là ai báo cảnh sát?" Vài vị cảnh sát cũng hoang mang. Đây không giống như đã xảy ra chuyện, sao lại báo cảnh sát? Không phải là có người trêu chọc chứ?
"Là cô ta, là cô ta báo cảnh sát." Tạ Na lập tức nhảy lên. Cô ta chỉ Hàn Nhã Thanh và hét to, giống như sợ cảnh sát không nghe thấy vậy.
Vài vị cảnh sát nhanh chóng bước qua đó, cậu Năm Tào vốn là người có lòng tò mò nặng nên tự nhiên cũng theo qua.
"Cô cả nhà họ Hàn." Chỉ là lúc bước đến gần, lúc cậu Năm Tào thấy Hàn Nhã Thanh thì ngơ người. Hàn Nhã Thanh sao lại ở đây? Cô ở đây làm gì?
Hơn nữa đang tốt sao cô lại báo cảnh sát?
Tào Du lúc này gọi cô cả nhà họ Hàn, chứ không phải chị dâu ba.
Cách biệt giữa hai cách xưng hô này thực sự rất lớn.
Trong mắt anh ta, Hàn Nhã Thanh không xứng với anh ba của anh ta, nhìn kiểu gì cũng không xứng.
Mọi người nghe thấy xưng hô này của Tào Du, người lúc trước không nhận ra Hàn Nhã Thanh cũng nhớ lại thân phận của cô.
Chỉ là sau khi biết thân phận của Hàn Nhã Thanh, ai cũng càng kinh ngạc. Xem ra bệnh của Hàn Nhã Thanh đã khỏi rồi, hơn nữa hình như trở nên rất lợi hại.
"Cục trưởng Tào." Hàn Nhã Thanh còn khách khí hơn anh ta, thậm chí còn không gọi cậu Tào mà quy củ gọi là cục trưởng Tào.
"Cô báo cảnh sát?" Cậu Năm Tào mắt sáng lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cô ta trộm đồ, cô ta trộm vòng cổ của Vân Hạ. Cô ta đang giấu trong túi của cô ta." Tạ Na nghe thấy Tào Du gọi Hàn Nhã Thanh là cô cả nhà họ Hàn thì giật mình, trong lòng hơi băn khoăn. Nhưng cô ta rất nhanh nhớ lại cô cả nhà họ Hàn này là một kẻ vô dụng, vì vậy trong lòng càng đắc ý.
Tào Du nghe thấy lời này của Tạ Na, trong mắt anh ta như lạnh giá hơn phần nào.
Mặc dù trong lòng anh ta không tán thành Hàn Nhã Thanh. Nhưng bây giờ anh ba cưới cô, trước mặt người ngoài, anh ta tuyệt đối không để Hàn Nhã Thanh chịu chút oan ức.
Nếu thế không chỉ vả mặt anh ta, cũng vả mặt anh ba của anh ta.
Hơn nữa, Hàn Nhã Thanh là cô cả nhà họ Hàn, cô cần phải trộm một chiếc vòng cổ ở nơi này sao?
"Nhà họ Hàn thiếu thốn một chiếc vòng cổ sao." Tào Du liếc mắt nhìn Tạ Na. Giọng nói không giận mà nghiêm của anh ta như có ý lạnh khiến người khác run rẩy.
Ý muốn bảo vệ của Tào Du quá rõ ràng rồi, mọi người cũng ngơ rồi. Cậu Năm Tào có ý gì, muốn bảo vệ cô lớn nhà họ Hàn sao?
Theo lý mà nói, cậu Năm Tào này không có quan hệ gì với Hàn Nhã Thanh mới đúng? Hơn nữa cậu Năm Tào trước nay không phải là người công tư phân minh sao?
Vài cảnh sát cũng há hốc mồm, tình huống gì vậy trời?
Ý của cục trưởng là vụ án này cứ như vậy mà kết thúc sao? Không cần hỏi luôn?
Ý thiên vị này của cục trưởng cũng quá rõ rồi, cục trưởng với người ta là quan hệ gì?
Tạ Na bị khí thế của Tào Du làm run sợ rồi, cô ta không dám nói bừa nữa.
Đương nhiên cho dù lúc này Tào Du thiên vị rõ ràng như vậy thì cũng không có người nào dám nói gì. Cậu Liên không ai dám chọc, Tào Du cũng không ai dám chọc.
Mắt nhìn sự việc cứ như vậy mà được giải quyết.
"Chị chắc chắn sẽ không trộm vòng cổ của cô. Cô không được hãm hại chị. Ở nhà họ Hàn, chị muốn gì mà không có? Sao lại trộm vòng cổ của cô." Hàn Nghiên Nghiên vẫn luôn trốn ở chỗ xa quan sát đột nhiên xông qua đây, giả vờ cực kỳ bảo vệ Hàn Nhã Thanh.
Cậu Năm Tào hơi trầm xuống, cô hai nhà họ Hàn đi đâu rồi?
"Không thể nói như vậy. Có một số người sinh ra đã ghen tỵ với đồ của người khác, huống chi vòng cổ của Vân Hạ chúng tôi là bản giới hạn đó." Tạ Na thấy vậy, rất phối hợp mà tiếp một câu. Trong lúc nói, mắt âm thầm nhìn Hàn Nghiên Nghiên.
"Thực ra có phải là cô Hàn trộm hay không thì khám xét là biết ngay. Nếu như thực sự không phải cô Hàn trộm, vừa hay có thể chứng minh sự trong sạch của cô ấy. Còn không rõ ràng như này, nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ không hay." Lương Vân Hạ lại là người biết suy nghĩ, lời cô ta nói câu nào cũng có lý.
Cậu Năm Tào nhìn chăm chú vào Hàn Nhã Thanh. Anh ta vừa đến, không rõ ràng là xảy ra chuyện gì. Nhưng cảnh sát do cô báo, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
Hàn Nhã Thanh hơi cúi đầu, không nói gì cả. Cậu Năm Tào thấy dáng vẻ này của cô, hơi cau mày lại. Cô rốt cuộc có ý gì?