CHƯƠNG 219: NGƯỜI ĐÀN ÔNG NĂM NĂM TRƯỚC LÀ ANH TA (3)
Lúc này, Dương Tầm Chiêu đang giải quyết một số việc khẩn cấp, nhìn thấy tin nhắn của Kiều Thiên Lý, vốn không muốn để ý đến, nhưng khi nhìn thấy chữ chị dâu, ánh mắt anh chợt lóe lên, sau đó nhanh chóng mở tin nhắn ra, rồi nhìn thấy bức ảnh mà Kiều Thiên Lý gửi đến.
Trong bức ảnh, một người đàn ông cởi trần thân trên, tay của Hàn Nhã Thanh đang nắm lấy cánh tay của người đàn ông đó, cô dựa bên cạnh người đàn ông, đang nhìn phần lưng người đàn ông, thần sắc vô cùng nghiêm túc, sự nghiêm túc hiếm có.
Trong bức ảnh chỉ có bóng lưng của người đàn ông, không nhìn thấy chính diện, cho nên Dương Tầm Chiêu không thể nhìn ra người đàn ông đó là ai thông qua bức ảnh.
Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, khuôn mặt thoáng chốc trở nên âm trầm đến cực điểm, Hàn Nhã Thanh nắm lấy tay của người đàn ông, gần sát phần lưng của người đàn ông, cái động tác đó rất thân mật, rất ái muội, hơn nữa từ thần sắc của cô có thể nhìn ra, cô rất lo lắng cho người đàn ông đó.
Nhưng mà, Dương Tầm Chiêu không có gọi điện thoại chất vấn Hàn Nhã Thanh, tấm ảnh do Kiều Thiên Lý gửi đến không giống với thư ký Lưu, những bức ảnh do thư ký Lưu gửi đến là thực sự cầu thị mà nói cho anh biết sự thật.
Nhưng Kiều Thiên Lý thì chưa chắc, ảnh do Kiều Thiên Lý gửi đến có thể là thật, nhưng chắc chắn là chuyện xảy ra có nguyên nhân.
Dương Tầm Chiêu âm thầm thở ra một hơi, anh phát hiện tấm ảnh này chắc là được chụp ở quán cà phê, cho nên là chỗ công cộng.
Dương Tầm Chiêu sau đó lại phát hiện lưng của người đàn ông hình như có chút đỏ, anh nhìn thấy ly cà phê đổ ngả nghiêng ở bên cạnh, đại khái đã đoán được là chuyện gì rồi.
Cô đã từng nói, cho dù là kết hôn hợp đồng, nhưng trong thời gian hôn nhân của bọn họ, cô cũng tuyệt đối sẽ không làm rất bất kỳ chuyện lăng nhăng nào, cho nên anh tin tưởng cô.
Đặt điện thoại qua một bên, Dương Tầm Chiêu tiếp tục xử lý chuyện trong tay, tuy không thể hoàn toàn tĩnh tâm lại được, nhưng anh không có gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh, thậm chí cũng không có liên hệ với thư ký Lưu.
Sau khi gửi ảnh đi xong, Kiều Thiên Lý liền đợi, cô ta muốn biết sau khi Dương Tầm Chiêu nhận được ảnh như vậy sẽ có phản ứng như thế nào?
Hàn Nhã Thanh đã phát hiện ra Kiều Thiên Lý, cô nhìn thấy toàn bộ thần sắc và động tác của Kiều Thiên Lý vào trong mắt mình, cô không khó để đoán ra được Kiều Thiên Lý đang làm cái gì.
Kiều Thiên Lý không gì khác hơn là cáo trạng với Dương Tầm Chiêu, khiêu khích ly gián mối quan hệ giữa cô và Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến cuộc gọi mà Dương Tầm Chiêu gọi đến lúc ở bên ngoài toà nhà Hàn Thị trước đó, theo bản năng nhìn điện thoại của mình một cái, Dương Tầm Chiêu có khi nào sẽ trực tiếp gọi điện thoại đến không?
“Ông chủ, là cô cả.” Lúc này ở bên ngoài quán cà phê, ông cụ Hàn và quản gia đúng lúc đi ngang qua, cũng nhìn thấy cảnh này.
“Tiểu tử đó là Dụ Vỹ Phi đúng không.” Ông cụ Hàn ngừng bước chân, đôi con ngươi nhìn vào tình hình trong quán cà phê, mi tâm khẽ nhíu lại, mang theo chút suy tư.
“Vâng, là cậu hai nhà họ Dụ.” Quản gia đáp lại một câu.
“Thanh Thanh sao lại ở cùng Dụ Vỹ Phi chứ?” Thanh âm của ông cụ Hàn có chút bay bổng, không biết đang nghĩ gì nữa.
“Cô cả hình như rất quan tâm đến cậu hai nhà họ Dụ, cậu hai nhà họ Dụ không giống với Dụ Vỹ Luân.” Quản gia đã theo ở bên cạnh ông cụ Hàn nhiều năm, nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Hàn liền cười tủm tỉm nói thêm một câu.
“Ừm, tôi tin lời này của cậu, Dụ Vỹ Phi tốt hơn Dụ Vỹ Luân nhiều, Dụ Vỹ Phi nhìn trông ham chơi, nhìn trông bỡn cợt với đời, nhưng một khi cậu ta nghiêm túc lên, sẽ cố chấp, sẽ một lòng một dạ hơn bất kỳ ai, nếu như cậu ta nghiêm túc với Thanh Thanh, tôi có thể không so đo những chuyện mà trước đây nhà họ Dụ làm.” Ông cụ Hàn chỉ mong Hàn Nhã Thanh có thể hạnh phúc.
Ông cụ Hàn sợ rằng mình không còn nhiều thời gian nữa, ông chỉ mong nhìn thấy Thanh Thanh có thể tìm được người có thể phó thác cả đời.
Trong bữa tiệc lần trước, ông đã từng nghi ngờ giữa Dương Tầm Chiêu và Thanh Thanh có mối quan hệ gì đó, nhưng sau này nghĩ nghĩ thì lại cảm thấy không có khả năng.
Hơn nữa, ông ta biết ông cụ Dương là người như thế nào, chuyện của mẹ Dương Tầm Chiêu năm đó ông cũng có biết chút ít, ông cụ Dương thật sự là tàn nhẫn, thật sự rất độc, thật sự vô tình.
Mợ chủ của hào môn như nhà họ Dương không phải dễ làm, hơn nữa nhà họ Hàn và nhà họ Dương chênh lệch quá lớn, nếu như Thanh Thanh gả vào nhà họ Dương thì sẽ càng chịu ức hiếp.
Ông cụ Hàn xem một hồi, không có đi vào, mà tiếp tục đi về phía trước, chỉ là trong lòng luôn suy nghĩ về chuyện này.
Trong quán cà phê, mặc dù động tác của Hàn Nhã Thanh đủ nhanh, đủ tốc độ, không có gây bỏng nghiêm trọng, nhưng lưng của Dụ Vỹ Phi vẫn nóng rát, thế nhưng trên mặt anh ta lúc này lại mang theo nụ cười, cái loại nụ cười cực kỳ xán xạn, cực kỳ vui vẻ, vui giống như là tìm được mỏ vàng vậy.
Hàn Nhã Thanh đang nghĩ xem Dương Tầm Chiêu có gọi điện thoại hay không, cho nên không có chú ý đến sự bất thường của Dụ Vỹ Phi.
Tôn Như Đồng không ngờ Dụ Vỹ Phi lại chặn ly cà phê đó giúp cho Hàn Nhã Thanh, nhất thời vừa lo vừa tức, trực tiếp khóc lớn lên: “Dụ Vỹ Phi, sao anh lại có thể như vậy? Sao anh lại có thể giúp cô ta bắt nạt em chứ?”
Tôn Như Đồng hoàn toàn là không nói đạo lý.
Dụ Vỹ Phi đảo mắt nhìn qua, đôi con ngươi lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Tôn Như Đồng, lập tức biến mất trước mặt tôi đi, nếu không thì hậu quả tự gánh.”
Dụ Vỹ Phi bình thường nhìn rất ấm áp ánh nắng mặt trời, lúc tức giận thì lại vô cùng đáng sợ, Tôn Như Đồng trực tiếp bị doạ sợ quên béng cả khóc, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, sau đó thật sự rời khỏi, hiển nhiên là thật sự bị Dụ Vỹ Phi lúc nãy doạ sợ rồi.
“Tôi kêu người đem quần áo đến giúp tôi, chúng ta đến phòng bao nói chuyện.” Dụ Vỹ Phi nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt vốn lạnh lẽo lập tức dịu lại.
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh nhìn tình hình của anh ta, nếu như tiếp tục ngồi ở đại sảnh thì quả thực là không thích hợp lắm, nên liền đồng ý đề nghị của anh ta.
Lúc Hàn Nhã Thanh đi vào phòng bao, đúng lúc đi ngang qua trước mặt Kiều Thiên Lý, khoé miệng Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên, đến bây giờ Dương Tầm Chiêu chưa có gọi điện thoại đến, xem ra tâm tư của Kiều Thiên Lý lãng phí rồi.
Tâm trạng của Kiều Thiên Lý lúc này cực kỳ phức tạp.
“Hồi nãy cảm ơn cô.” Đi vào phòng bao, khi Dụ Vỹ Phi nhìn Hàn Nhã Thanh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chở theo ý cười, cũng mang theo vài phần cảm xúc khác thường.
Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh vẫn đang nghĩ đến chuyện Dương Tầm Chiêu nhận được lời cáo trạng của Kiều Thiên Lý, cho nên không có chú ý đến, cho dù cô chú ý rồi, thì với sự trì độn về mặt tình cảm của cô, cũng sẽ không hiểu được gì.
“Nói chính sự.” Hàn Nhã Thanh và Dụ Vỹ Phi đến quán cà phê là vì chuyện của người đàn ông năm năm trước, Hàn Nhã Thanh cảm thấy đã đến lúc phải nói chính sự đàng hoàng rồi.
Dụ Vỹ Phi hơi hơi sững sờ, sau đó khẽ thở dài một hơi, cô ngoại trừ chuyện đó ra thì không có gì khác để nói sao?
“Người đàn ông đó là Mặc Diêm.” Nhưng mà Dụ Vỹ Phi cũng không có lấp la lấp lửng nữa, sợ sẽ chọc cô giận.
“Mặc Diêm?” Mi tâm Hàn Nhã Thanh hơi nhíu lại, Mặc Diêm, cô có nghe qua cái tên này, hoặc là nói cả thành phố A này chắc hẳn không ai là không biết cái tên Mặc Diêm này.
Nhưng mà, nghe nói chân chính gặp được Mặc Diêm thì không có mấy ai.
Chuyện của Mặc Diêm rất chấn động ở thành phố A, nhưng mà con người của anh ta rất kín kẽ, anh ta chưa từng nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, nên không bao giờ có ảnh lộ ra ngoài, tóm lại là rất bí ẩn.
Mặc Diêm là một nhân vật cực kỳ lợi hại, cực kỳ nguy hiểm!!
“Làm sao anh tra ra được?” Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi híp lại, không phải là cô nghi ngờ lời nói của Dụ Vỹ Phi, nhưng cô rất rõ sự lợi hại và nguy hiểm của Mặc Diêm, làm sao Dụ Vỹ Phi có thể tra được được mà không kinh động đến Mặc Diêm chứ?
“Tôi không có trực tiếp đi điều tra Mặc Diêm, năm đó có một câu mà cô nói rất đúng, con người như Mặc Diêm, tôi mà đụng thì anh ta sẽ có thể phát hiện ra rất nhanh, sau đó có thể nhanh chóng moi ra tất cả mọi chuyện.” Lúc Dụ Vỹ Phi nhắc đến chuyện này, dường như vẫn còn có chút kinh sợ.
“Năm đó sau khi cô rời đi, tôi phát hiện mình bị để mắt, người đó để mắt đến tôi gần nửa tháng, sau này tôi tra ra được thân phận của người đó, người đó tên là Lâm Nhiên, chỉ nghe lệnh của Mặc Diêm, hơn nữa sau đó tôi cũng nghe ngóng từ một người bạn ở khách sạn Hoàn Vũ, cậu ta nói đêm đó Mặc Diêm đúng lúc ở phòng tổng thống trên tầng 22, có hai phòng tổng thống trên tầng 22, đêm đó, Mặc Diêm ở một phòng và phòng kia thì bỏ trống.” Khi Dụ Vỹ Phi nói lời này, vẻ mặt có chút phức tạp.
Trong mắt Hàn Nhã Thanh loé lên một tia suy tư, nếu theo như lời Dụ Vỹ Phi nói, người đêm đó thật sự rất có khả năng là Mặc Diêm.
“Chuyện này đến đây là dừng.” Hàn Nhã Thanh đột nhiên ngước mắt lên nhìn Dụ Vỹ Phi, thần sắc rất nghiêm túc, thật ra dù người đàn ông năm đó có là ai, thì chuyện đó cô cũng không muốn phanh phui ra, bởi vì điều đó sẽ làm tổn thương đến hai bảo bối của cô.
“Cô biết người đàn ông năm đó là Mặc Diêm rồi, cô không có biểu thị gì khác sao? Không có suy nghĩ gì khác sao?” Dụ Vỹ Phi sững sờ, có chút kinh ngạc mà nhìn cô, hiển nhiên là không ngờ sau khi nghe chuyện này xong cô lại có phản ứng như vậy.
Người đó là Mặc Diêm, Mặc Diêm không phân cao thấp với cậu ba Dương đó!!
“Nhớ, chuyện này kết thúc ở đây, anh đừng có mà nhắc đến nó trước mặt bất kỳ ai.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta một cái, nhấn mạnh ý tứ của cô lần nữa.
“Được.” Lần này, Dụ Vỹ Phi đồng ý rất sảng khoái, giọng nói đó nghe có vẻ rất vui vẻ, rất vui mừng
Hàn Nhã Thanh sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
“Cô, cô đi rồi sao?” Thấy cô sắp rời đi, Dụ Vỹ Phi trực tiếp sững sờ, không phải chứ, cô đi rồi à.
Nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không thèm quay đầu nhìn lại lấy một cái mà trực tiếp rời khỏi phòng bao, những chuyện cần nói cũng đã nói xong, cô đương nhiên phải đi rồi.
Ra khỏi quán cà phê, tâm trạng Hàn Nhã Thanh vẫn có chút phức tạp, cô không ngờ người đàn ông trong khách sạn năm năm trước lại là Mặc Diêm?
Nói cách khác, cha của hai bảo bối là Mặc Diêm?
Mặc Diêm quá thần bí, người ngoài căn bản là không gặp được anh ta, cho nên cô cũng chỉ có thể nghe nói qua một số lời đồn có liên quan đến anh ta, nên nói là một số truyền truyền thuyết.
Tất nhiên, cho dù người đàn ông đó là ai, cô cũng không muốn nhắc đến những chuyện năm đó nữa.
Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài một hơi, lúc ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Kiều Thiên Lý đang đứng ở phía trước, hiển nhiên là đang đợi cô.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh loé qua một tia cười lạnh, tâm tư của Kiều Thiên Lý cô nhìn cái cũng thấu được rồi, nói thật, cô thực sự không muốn lãng phí thời gian với Kiều Thiên Lý.
Chỉ là Kiều Thiên Lý đã bước tới rồi, khi Kiều Thiên Lý đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, trên mặt nở nụ cười nhẹ: “Tôi hồi nãy đã gửi bức ảnh của cô và Dụ Vỹ Phi cho anh Tầm Chiêu rồi, tôi vừa rồi còn gọi điện thoại cho anh Tầm Chiêu nói một chút nữa, nhưng mà anh Tầm Chiêu không có để ý chút nào hết…”
Kiều Thiên Lý cố ý ngừng lời nói lại, khoé miệng nhếch lên rõ ràng, sau đó lại cố ý nhấn mạnh nói: “Anh Tầm Chiêu vậy mà lại không để ý chút nào hết, Hàn Nhã Thanh, cô có biết điều này có ý nghĩa gì không?”