CHƯƠNG 182: CẬU BA DƯƠNG GHEN, NGƯỜI NÀO ĐÓ THẢM RỒI (3)
Dương Tầm Chiêu không có trả lời anh ta, mà nhanh chóng sải bước đi xuống lầu, Cậu năm Tào khẽ nhướng mày, anh ba định đi xuống rồi, bây giờ thì thật sự náo nhiệt rồi a.
Dưới lầu, mọi người đang bàn tán không ngừng.
“Tôi cảm thấy Dụ Vỹ Luân dường như là thực sự có ý muốn ăn cỏ cũ đó, cô xem anh ta cứ ngồi ở bên cạnh của Hàn Nhã Thanh, hoàn toàn không quan tâm đến Hàn Nghiên Nghiên nữa.”
“Phải đó, Hàn Nghiên Nghiên cũng đã xin Dụ Vỹ Luân như vậy rồi, nhưng Dụ Vỹ Luân lại không cho cô ta chút mặt mũi nào cả, Hàn Nghiên Nghiên lúc này hoàn toàn giống như một tên hề vậy.”
“Năm năm trước, Dụ Vỹ Luân vì Hàn Nghiên Nghiên mà không có đính hôn với cô cả Hàn, nhưng đã năm năm qua đi rồi, Dụ Vỹ Luân lại không có chút ý muốn lấy Hàn Nghiên Nghiên nào cả, hôm nay còn trực tiếp khiến cho Hàn Nghiên Nghiên khó xử trước mặt đám đông nữa, cho nên Hàn Nghiên Nghiên luôn là một trò cười.”
Tiếng bàn tán của đám người vốn không nhỏ, toàn bộ đều truyền đến tai của Hàn Nghiên Nghiên, sắc mặt Hàn Nghiên Nghiên trở nên vô cùng khó coi.
“Năm năm trước hôn sự của Dụ Vỹ Luân và cô cả Hàn không có thành, bây giờ hai người còn hy vọng không?”
“Chắc còn đó, nhìn bộ dạng của cô cả Hàn hình như là còn thích Dụ Vỹ Luân.”
Hàn Nhã Thanh nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, khẽ cười một cái, sau đó trực tiếp đi tới một bên, tìm một chỗ ngồi xuống, cô không muốn tạo thành hiểu lầm như vậy cho mọi người đâu.
Cô và Dụ Vỹ Luân không có chút quan hệ nào cả.
Đương nhiên tiếp theo đây cô còn có chuyện phải làm, Hàn Nghiên Nghiên hạ thuốc cô ở bữa tiệc, chuyện này còn chưa xong đâu.
Chỉ là, chính vào lúc này, bên cửa đột nhiên truyền đến một trận náo động.
Sau đó, Dương Tầm Chiêu và cậu năm Tào cùng nhau bước vào.
Khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, đôi mắt nhanh chóng lập loè, sao anh lại tới đây rồi?
Hình như bữa tiệc hôm nay không có mời anh mà? Hơn nữa anh không phải đã đi nước R với Mộng Nhược Đình rồi sao?
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu có chút trầm, nhưng không có nhìn về phía cô, Hàn Nhã Thanh âm thầm thở phào một hơi, sau khi anh đi vào thì không có nhìn cô lấy một cái, chắc không phải đến tìm cô đâu nhỉ?
“Đó là cậu ba Dương? Tôi không nhìn nhầm đó chứ? Cậu ba Dương vậy mà cũng đến rồi? Trời ơi, tôi sắp ngất rồi, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cậu ba Dương ở khoảng cách gần như vậy đó?
“Thật sự là cậu ba Dương rồi, cậu ba Dương đẹp trai quá, tôi cũng sắp ngất rồi.”
Từng người phụ nữ như sắp phát điên rồi.
“Sao cậu ba Dương lại tới? Nhà họ Hàn có thể mời được cậu ba Dương sao? Hơn nữa còn là loại tiệc này nữa?” Đám đàn ông cũng cực kỳ kinh ngạc, khó mà tin được.
Nhưng người trước mắt đích thực là cậu ba Dương.
Tuy đều là hào môn, nhưng hào môn và hào môn vẫn có khác biệt, bình thường những người như bọn họ là tuyệt đối không thể nào lăn lộn vào trong giới của cậu ba Dương được.
Bây giờ được nhìn thấy cậu ba Dương ở trong bữa tiệc như vậy, mọi người sao mà không chấn động cho được chứ.
Cậu năm Tần trực tiếp kéo Dương Tầm Chiêu đến ngồi ở đối diện Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh sững sờ, cô cảm thấy lúc nãy Dương Tầm Chiêu vốn không có muốn ngồi ở bên này, là cậu năm Tào khư khư kéo anh tới đây.
Hơn nữa tuy lúc này Dương Tầm Chiêu ngồi ở đối diện cô, nhưng anh vẫn không có nhìn cô lấy một cái, hoàn toàn coi cô giống như là không khí.
Bọn họ là ẩn hôn, không thể để người ngoài biết, Dương Tầm Chiêu không có nhìn cô lấy một cái, Hàn Nhã Thanh đương nhiên cũng phối hợp giả vờ như hai người không quen, không có chủ động chào hỏi với anh.
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu hiển nhiên là càng đen hơn vài phần, cô nhân lúc anh không có ở thành phố A mà đến tham gia bữa tiệc xem mặt kết thân này, món nợ này anh còn chưa tính với cô.
Vừa nãy cô mỉm cười rạng rỡ với Dụ Vỹ Luân, bây giờ nhìn thấy anh, nhưng lại không chào hỏi đến một cái, giả vờ như không quen biết anh?
Giỏi, cô thật là giỏi!!
Dương Tầm Chiêu cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, cái nhìn đó rất băng, rất lạnh, cái lạnh thấu tận xương cốt.
Hàn Nhã Thanh khẽ sững sờ, anh đang không vui? Ừm, đích thực là không vui, điểm này thì cô có thể nhìn ra được.
Nhưng mà hình như cô không có chọc anh mà?
Anh và Mộng Nhược Đình ‘cùng đậu cùng bay’ đến nước R, hai ngày nay cô không làm chút chuyện gì sai cả, cô còn luôn giúp bọn họ giấu diếm nữa mà.
Một người đàn ông vừa nãy vốn còn định đi đến bên cạnh của Hàn Nhã Thanh lập tức đứng tại chỗ, do dự không dám tiến gần đến phía trước, cho dù cậu ba Dương là cố ý ngồi ở đối diện của Hàn Nhã Thanh hay là vô ý, đều khiến cho anh ta phải suy nghĩ thật thận trọng.
Hơn nữa hồi nãy anh ta hình như còn cảm thấy cậu ba Dương liếc nhìn anh ta một cái nữa, cái ánh mắt đó lạnh đến thấu xương, khiến người ta phát run.
Ở hiện trường có rất nhiều người muốn tiến lên trước chào hỏi, nhưng lại không dám hành động lỗ mãng, bởi vì không có ai biết tại sao cậu ba Dương lại xuất hiện ở đây hết?
Đương nhiên, còn về chuyện cậu ba Dương ngồi ở đối diện của Hàn Nhã Thanh, mọi người đều nhận định là cậu năm Tào cưỡng ép kéo cậu ba Dương qua đó, không có ai tin là cậu ba Dương tự đồng ý qua đó đâu.
Dù sao mọi người đều nhận định rằng cho dù Hàn Nhã Thanh có không ngốc đi nữa thì cũng tuyệt đối không thể lọt vào trong mắt của cậu ba Dương được.
Nhưng đôi mắt của Hàn Nghiên Nghiên thì đột nhiên sáng lên, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần hưng phấn, hôm nay là bữa tiệc nhà họ Hàn, cậu ba Dương đặc biệt qua đây có khi nào là vì cô ta không? Nếu như có thể được cậu ba Dương xem trọng, có thể trở thành vợ của cậu ba Dương…
Hàn Nghiên Nghiên càng nghĩ càng hưng phấn.
“Thật sự là vinh dự của chúng tôi khi cậu Dương có thể đến đây hôm nay, tôi giúp cậu Dương bưng ly rượu tới đây.” Hàn Nghiên Nghiên đi tới, vẻ mặt cười khẽ, đặt rượu trong tay xuống trước mặt cậu ba Dương, cơ thể khẽ cúi về phía trước, giả vờ vô ý mà lộ ra sự đầy đặn nửa che nửa hở ra trước mặt cậu ba Dương.
Cái ý vị câu---dẫn này đã quá là rõ ràng.
Khoé miệng Hàn Nhã Thanh khẽ cong lên, sau khi Dương Tầm Chiêu đi vào, không có nói chuyện với cô, hơn nữa hình như là còn rất bất mãn đối với cô.
Hoặc là Dương Tầm Chiêu không chỉ là bất mãn đối với cô, mà còn giữ khoảng cách với cô để tránh cho cuộc hôn nhân của họ bị bại lộ.
Vì vậy, cô cảm thấy mình nên rời đi trong tình huống này, tránh đi một chút luôn tốt hơn.
Hàn Nhã Thanh bưng một ly nước lên, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Cậu năm Tào trực tiếp há hốc mồm, cái, cái tình huống gì vậy?
Chính chủ đi rồi, để lại một ả diêm dúa loè loẹt ở đây để làm người khác kinh tởm à?
Ả diêm dúa này cảm thấy body của mình đẹp lắm sao? Vậy mà còn dám lộ ra trước mặt anh ba nữa? Thật mẹ nó kinh tởm mà.
Đôi mắt sâu thẳm của Dương Tầm Chiêu nhanh chóng híp lại, trong đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa một sự nguy hiểm khiến người ta kinh hãi.
Đầu tiên là giả vờ như không biết anh, không chào anh lấy một cái, bây giờ vậy mà còn trực tiếp bỏ đi.
Tốt, rất tốt! !
“Cô cả Hàn, cậu chủ Dụ mời cô qua đó một chút.” Sau khi Hàn Nhã Thanh đi được vài bước, thì giám đốc Lý đúng lúc đi ngang qua cô, nói nhỏ một câu.
Mi tâm Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu lại, nghĩ đến Dụ Vỹ Luân bây giờ không thể nhúc nhích, cho dù thế nào đi nữa thì cũng là cô hại.
Hơn nữa, cô và Dương Tầm Chiêu là ẩn hôn, Dương Tầm Chiêu không để ý đến cô, cô đương nhiên cũng nên tránh bị hiềm nghi, không thể để người khác nhìn ra chút sơ hở nào được.
Cho nên, Hàn Nhã Thanh liền trực tiếp đi đến bên cạnh Dụ Vỹ Luân.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu trực tiếp trở nên âm trầm, cô né anh, vậy mà lại đi tìm Dụ Vỹ Luân?
Đáng chết, anh đi công tác hai ngày, lá gan cô càng lúc càng lớn rồi!!
Cô thật là dám...