Mục lục
Vợ yêu nghịch ngợm quá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 337: BA ĐẾN RỒI (2)




CHƯƠNG 337: BA ĐẾN RỒI (2)

Dương Tầm Chiêu suy nghĩ một hồi, tìm số điện thoại của Hàn Nhã Thanh rồi bấm gọi.

Lúc này, Hàn Nhã Thanh đang ở trong xe taxi, khi nhìn thấy cuộc gọi từ Dương Tầm Chiêu, ánh mắt cô chợt lóe lên.

Cô đang cầm điện thoại nhưng không nghe máy,Dương Tầm Chiêu gọi cho cô giờ này nhất định sẽ hỏi cô đang ở đâu và làm gì?

Cô sẽ trả lời như thế nào đây?

Cô không muốn nói dối anh, nhưng đồng thời cũng không muốn người khác biết về Minh Hạo.

Lúc này, cô vẫn đeo kính râm, đội mũ, cầm điện thoại mà không lên tiếng.

Tài xế taxi nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh trong gương chiếu hậu, ngẩng người một chốc rồi thầm thở dài, sau đó trầm giọng nói: "Cô bé, cháu cãi nhau với người nhà sao?"

Vốn dĩ cách ăn mặc của Hàn Nhã Thanh có chút kỳ quái, bây giờ cô lại không nghe điện thoại nữa nên tài xế cho rằng cô đang cãi nhau với gia đình.

Hàn Nhã Thanh giật mình, nhanh chóng giương mắt nhìn tài xế.

"Cãi nhau với gia đình cũng đừng làm căng quá, nhất định không được không trả lời điện thoại. Cháu làm thế người nhà sẽ lo lắng lắm." Tài xế là một ông chú khoảng tầm năm mươi tuổi, có lẽ ông đã từng trải qua chuyện gì đó, giọng nói của ông có chút nghiêm túc.

Tiếng chuông đã ngưng, bàn tay đang cầm điện thoại của Hàn Nhã Thanh hơi siết chặt.

Bên kia, cuộc điện thoại của Dương Tầm Chiêu không kết nối được, sắc mặt anh hơi đổi khác, sao cô lại không nghe máy?

Là không muốn bắt máy? Hay có chuyện gì đó đã xảy ra?

Dương Tầm Chiêu bấm gọi lại.

“A lô” Lần này Hàn Nhã Thanh nhanh chóng trả lời điện thoại.

“Em đang ở đâu?” Dương Tầm Chiêu nghe thấy giọng nói của cô, thầm thở phào, vẫn không nhịn được hỏi.

“Ở bên ngoài, em có chuyện phải giải quyết, có thể sẽ về hơi trễ.” Hàn Nhã Thanh sớm đã đoán được Dương Tầm Chiêu sẽ hỏi như thế, đây chính là Dương Tầm Chiêu, một Dương Tầm Chiêu mãi luôn độc đoán.

Hàn Nhã Thanh không muốn nói dối, nhưng có một số chuyện quả thực không tiện nói với anh.

Cô cho rằng những gì cô nói vừa rồi chắc đã đủ rõ ràng, chắc anh sẽ không tiếp tục đặt câu hỏi.

Dương Tầm Chiêu : "..."

Dương Tầm Chiêu đúng là người thông minh, anh đương nhiên hiểu ý cô, rõ ràng là cô đang thật sự có chuyện gì đó nhưng lại không muốn nói cho anh biết.

Dương Tầm Chiêu không nói nữa, cũng không tiếp tục hỏi, bởi vì anh hiểu cô, chuyện cô không muốn kể thì dù có hỏi đi nữa cô cũng sẽ không trả lời.

Nhưng anh cũng chưa cúp máy.

Anh chưa cúp máy, Hàn Nhã Thanh cũng không thể vội vàng cúp được, cô sợ anh có chuyện muốn nói, có điều đợi một lúc anh cũng vẫn không nói gì.

“Em cúp máy đây.” Hàn Nhã Thanh thấy sắp tới nhà trẻ rồi mà anh vẫn cứ im lắng, cô đành phải lên tiếng.

Cô trước giờ vốn luôn kiên nhẫn, nhưng cô phát hiện ra rằng mỗi khi mình so kiên nhẫn với Dương Tầm Chiêu, cô đều sẽ thua anh.

“Ừ.” Dương Tầm Chiêu trầm giọng đáp.

Nghe anh đáp vậy, Hàn Nhã Thanh liền cúp máy, lúc này xe đã tới nhà trẻ, taxi dừng lại, cô vội vàng xuống xe.

Đầu dây bên kia, Dương Tầm Chiêu nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, ánh mắt có chút phức tạp.

Họ đã kết hôn một thời gian, thế nhưng cô vẫn giữ kín chuyện của mình với anh.

Anh biết thân phận khác của cô, anh cũng biết cô có nhiều bí mật, vốn dĩ anh cho rằng mình có thể tôn trọng cô và không hỏi quá nhiều.

Suy cho cùng thì những chuyện này cũng không chỉ là việc riêng của cô, nó còn liên quan đến quá nhiều việc và nhiều người khác nữa, cô giữ bí mật cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng giờ anh phát hiện rằng anh không thể làm được, anh muốn biết tất cả mọi chuyện của cô, anh không thích cảm giác cô có điều gì đó giấu anh, không thích một chút nào cả.

Cô là người phụ nữ của anh, là vợ của anh !!

Dựa vào cái gì mà chuyện của cô anh lại không thể biết chứ?

Anh ta biết rằng Đường Bách Khiêm vẫn chưa rời đi, anh ta vẫn đang ở thành phố A. Anh đã thu hồi lệnh chặn Đường Bánh Khiêm rồi nhưng anh ta vẫn chưa hề đi khỏi đây.

Đường Bách Khiêm chưa đi chắc chắn là vì cô ấy, hoặc là vì muốn đưa cô đi cùng.

Anh biết Đường Bách Khiêm tuyệt đối có thể làm những chuyện như thế.

Dương Tầm Chiêu nhíu mắt, anh gọi lại cho Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh vừa xuống xe, taxi cũng chỉ có thể dừng ở đầu đường, cô còn phải đi bộ thêm một đoạn nữa.

Thấy tên Dương Tầm Chiêu hiển thị trên điện thoại, cô khẽ cau mày, tại sao anh lại gọi nữa chứ?

“A lô.” Hàn Nhã Thanh vẫn bắt máy.

"Em đang ở đâu? Anh qua đó tìm em." Dương Tầm Chiêu nói thẳng, không chừa chỗ cho cô thương lượng

Anh đã quyết rồi, sau này chuyện của cô anh đều phải biết cả, hơn nữa anh còn muốn được góp mặt vào đó.

Những chuyện riêng tư chết tiệt, cô là người phụ nữ của anh, là vợ của anh, hai người là vợ chồng, vợ chồng là một, tại sao phải có bí mật? Tại sao phải có chuyện riêng?

Hàn Nhã Thanh : "..."

Làm sao mà người này lại trở nên đeo bám như vậy chứ, lúc đi công tác cũng phải kéo cô theo bất kể đi đâu, hôm nay khó khăn lắm mới tới công ty một mình, mới đi không được bao lâu mà sao giờ đã lại đòi đến tìm cô rồi?

Mà bây giờ cô đang phải giải quyết chuyện của Minh Hạo.

Trải qua khoảng thời gian chung sống với nhau này, Hàn Nhã Thanh cũng đã hiểu được con người Dương Tầm Chiêu. Cô biết, chỉ cần Dương Tầm Chiêu quyết định điều gì đó rồi thì không ai có thể thay đổi được anh cả.

Bây giờ anh nói muốn đến tìm cô, nếu cô không cho anh đến, anh nhất định sẽ không nghe, chỉ càng thêm manh động hơn thôi.

“Em đang ở gần công ty anh, lát nữa sẽ qua chỗ anh.” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài. Thật may là nhà trẻ của Minh Hạo khá gần công ty Dương Tầm Chiêu, vì Hứa Dinh Dinh sống ở đây và hai bé ở cùng cô nên nhà trẻ đương nhiên cũng chọn ở khu này.

Hàn Nhã Thanh định giải quyết chuyện của Minh Hạo xong sẽ đến gặp anh, chắc cũng không quá lâu, vốn dĩ hôm nay cô vẫn nghĩ sẽ dành nhiều thời gian ở chơi với hai cục cưng của mình, thế nhưng giờ có vẻ như cô lại không thể làm được nữa rồi.

Bởi vì cô hiểu tính tình của Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu chắc chắn còn khó dỗ hơn hai cục cưng của cô nữa.

Cô cảm thấy kiếp trước nhất định mình đã nợ Dương Tầm Chiêu gì đó.

“Em đang ở gần công ty à?” Hai mắt Dương Tầm Chiêu sáng lên: “Em định đến công ty tìm anh sao!”

Hàn Nhã Thanh nghe giọng anh bỗng có thêm chút vui mừng, không khỏi ngẩng người ra.

“Lát nữa em sang tìm anh, giờ cúp máy đã.” Vì đã đến bên ngoài nhà trẻ, Hàn Nhã Thanh không nghĩ nhiều, cũng không nói gì nữa, liền cúp điện thoại.

Lần này mặc dù Dương Tầm Chiêu cũng bị cô cúp máy, nhưng trên khuôn mặt anh lại thoáng hiện một nụ cười, tâm trạng rất tốt, không khỏi cảm thấy vui mừng khi nghe cô nói sẽ đến công ty tìm mình.

Thì ra cô định đến công ty tìm anh. Vốn dĩ cô muốn tạo cho anh một bất ngờ đúng không?

Cô ấy nói đang ở gần công ty, thế thì chắc sẽ đến đây rất nhanh thôi.

Lần đầu tiên khi anh gọi cho cô, anh có thể nghe ra rằng lẽ ra cô vẫn còn ở trong xe, còn lần này gọi lại, cô rõ ràng đã xuống xe, bởi vì anh nghe thấy tiếng cô đi bộ, vậy chắc là giờ cô đang đi bộ tới công ty nhỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK