CHƯƠNG 279: ANH LÀM BA RỒI
Trên mặt Dương Trà My có rất nhiều mụn, cho dù cô ta trát lên một lớp phấn rất dày cũng không thể che giấu hết được.
Hơn nữa Dương Trà My vốn lớn hơn Tịch Xuyên một tuổi, cũng không xinh bằng Hứa Dinh Dinh.
Câu nói của Đường Minh Hạo đã đâm thẳng vào nỗi đau của cô ta, điều này có thể thấy cậu bé gần như trò giỏi hơn thầy, vừa ra tay đã đánh ngay vào điểm yếu của người khác.
Mặt Dương Trà My tái mét, còn chuyển sang tím tái, môi cô ta mấp máy mấy lần, nhưng không thể nói ra được một chữ.
Thư ký Nguyễn và cô gái ở quầy lễ tân đã hoàn toàn nhìn đến phát ngốc, tình, tình huống gì thế này?
Hóa ra hai bé con này thật sự là con của phó tổng giám đốc Tịch à, nhưng anh ấy sắp kết hôn với cô Dương rồi, tình huống này đúng là phức tạp mà.
Phó tổng giám đốc Tịch đã có hai đứa con với người phụ nữ khác, hơn nữa hai đứa bé còn đáng yêu như vậy, liệu anh ấy có vì hai đứa bé này mà hủy hôn với cô Dương không?
Tịch Xuyên hơi ngơ ngác, nhưng khi nghe Đường Minh Hạo kêu anh là ba, anh bỗng kinh sợ, rồi mặt anh từ từ mỉm cười ngay, anh nhận ra mình không hề bài xích chuyện đứa bé này kêu mình là ba.
Hứa Dinh Dinh cũng bị câu nói của Đường Minh Hạo làm cho kinh sợ, nhưng lúc nhìn thấy ý cười trên mặt cậu bé, cô hiểu ý cậu bé ngay.
Hứa Dinh Dinh ngẫm nghĩ một lát rồi im lặng, không có lý do gì mà lần nào cô cũng phải để mặc cho Dương Trà My bắt nạt.
Hơn nữa giờ cô không giải thích, có lẽ sẽ làm đảo lộn chân tướng, nhưng chưa đến nỗi bị Dương Tầm Chiêu phát hiện ra nhanh như thế.
Tịch Xuyên thấy Hứa Dinh Dinh không hề đính chính thì ánh mắt hiện rõ sự phức tạp, hai năm trước, anh bị tai nạn xe, bác sĩ anh đã mất đi một phần ký ức.
Anh cảm thấy, có thể sẽ cô trong phần ký ức mà anh đã đánh mất, bằng không anh sẽ không luyến tiếc cô, cũng không đau lòng khi nhìn thấy cô.
Chẳng lẽ cô từng là người yêu anh ư?
Nếu đúng là thế, vậy thì có thể hai bé con này thật sự là con anh!
Nghĩ đến khả năng này, Tịch Xuyên không khỏi hưng phấn, anh có con trai, con gái rồi!
“Chúng ta đi thôi.” Hứa Dinh Dinh không muốn ở đây lâu, nên dắt Đường Minh Hạo xoay người đi ra ngoài.
Tịch Xuyên gỡ tay Dương Trà My ra, thản nhiên đi theo sau.
“Xuyên à, anh định đi đâu thế?” Dương Trà My sửng sốt, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Nhưng Tịch Xuyên hoàn toàn phớt lờ cô ta, vẫn đi theo sau Hứa Dinh Dinh.
“Xuyên à, tuần sau chúng ta phải kết hôn rồi.” Dương Trà My gấp gáp, bất chấp hình tượng mà rống to.
Lần này, Tịch Xuyên đã dừng bước, rồi quay đầu nhìn cô ta: “Tôi đã có con trai con gái rồi, sao phải kết hôn cùng cô chứ?”
Anh vốn không hề tình nguyện với cuộc hôn nhân này, đây đều là ý của mẹ anh, vì anh cảm thấy mình cũng không quá yêu thích cô gái nào, nên thuận theo ý mẹ anh luôn.
Nhưng giờ tình huống đã khác rồi, anh đã có con, mẹ của bọn trẻ còn đứng trước mặt anh, sao anh có thể cưới người phụ nữ khác chứ?
Tịch Xuyên nói xong thì xoay người rời đi, cũng không quan tâm đến Dương Trà My.
Tịch Xuyên nhanh chóng đuổi kịp Hứa Dinh Dinh, rồi bế Đường Vũ Kỳ đưa cho cô, nhìn cô với vẻ mặt mong đợi: “Bọn trẻ thật sự là con anh à? Anh thật sự là ba bọn trẻ ư?”
Mắt Hứa Dinh Dinh hơi lóe lên, đang định giải thích với anh.
“Ba phải cưới mẹ thì mới làm ba chúng con được.” Nhưng Hứa Dinh Dinh chưa kịp mở miệng, thì Đường Minh Hạo đã giành trả lời trước rồi.
“Ừm, ừm, cưới chứ, tất nhiên ba phải cưới mẹ rồi.” Giờ Tịch Xuyên thật sự rất vui, rất hưng phấn, trên mặt tràn đầy ý cười không hề che giấu, anh và cô đã có con với nhau rồi, sao có thể không cưới chứ.
Tịch Xuyên cảm thấy chuyện này hưng phấn như vậy, không thể để mình anh vui vẻ được, nên định thông báo cho mọi người, để mọi người vui vẻ cùng anh.
Tịch Xuyên lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tầm Chiêu trước, vì anh và anh ấy là ở bên nhau nhiều nhất, nên người đầu tiên mà anh muốn chia sẻ niềm vui này chính là anh ba nhà anh.
“Anh ba, em làm ba rồi, em có con trai và con gái rồi.” Điện thoại vừa kết nối, Tịch Xuyên đã vui vẻ hét lên, giọng nói không chỉ có sự hưng phấn, mà còn tràn đầy khoe khoang nữa.
Hứa Dinh Dinh sửng sốt, cô thật sự không ngờ rằng, Tịch Xuyên lại gọi cho Dương Tầm Chiêu nhanh như thế!
Dương Tầm Chiêu sẽ không suy nghĩ lung tung chứ? Liệu anh ta có nghi ngờ không? Đến lúc đó cô có bị anh ta phát hiện ra không...
Trong lòng Hứa Dinh Dinh lo lắng, nhưng giờ Tịch Xuyên lại rất vui vẻ: “Anh ba, em thật sự không ngờ rằng, may mắn lại tới đột ngột như vậy, giờ em thật sự rất phấn khích, rất vui vẻ.”
Đầu bên kia, cậu ba Dương sửng sốt, rồi cầm điện thoại để trước mặt nhìn thử, xác nhận rằng là Tịch Xuyên gọi tới, anh mới khẽ nhíu mày: “Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ à?”
Ý nói cậu đang mơ à?
“Anh ba, em không nằm mơ đâu, em nói thật đó, em thật sự làm ba rồi, em có một cặp bé con rất đáng yêu, xinh xắn, ngoan ngoãn, lại thông minh nữa, anh ba à, anh không biết tụi trẻ làm người khác yêu thích thế nào đâu, dáng vẻ mềm mại trắng trẻo đó có thể làm tim người khác tan chảy đó.” Giờ giọng nói của Tịch Xuyên đã hưng phấn đến mức sắp bay lên rồi.
“Anh ba, em nói cho anh biết, bọn trẻ là thai long phượng, anh ba à, anh nói xem sao số em lại tốt thế chứ, ha ha ha... Em cảm thấy ông trời thật sự quá ưu đãi cho em rồi.” Tịch Xuyên không khỏi cười lớn nói.
Hứa Dinh Dinh thấy Tịch Xuyên đắc ý khoe khoang với cậu ba Dương, thì khóe miệng không khỏi co giật, nếu nói tới thì cậu ba Dương cũng được xem là ba trên danh nghĩa của hai bé con, còn Tịch Xuyên thì thật sự chẳng có thứ gì cả.
Cô thật sự không biết, anh lấy đâu ra mặt mũi để khoe khoang với cậu ba Dương như thế?
Nhưng giờ Tịch Xuyên đang gọi cho cậu ba Dương, tất nhiên Hứa Dinh Dinh sẽ không tiện ngắt lời anh.
Đầu bên kia, mắt Dương Tầm Chiêu hơi lóe lên, rồi mím môi, không biết tại sao khi nghe Tịch Xuyên khoe khoang với anh như vậy, trong lòng anh bỗng thấy hơi buồn bực, rất khó chịu.
“Trước đây cậu bị tai nạn xe, mất đi một phần ký ức, cậu chắc chắn cậu không bị người khác lợi dụng sơ hở chứ?” Trước giờ Dương Tầm Chiêu luôn làm việc chu toàn, dù gì chuyện này cũng tới quá đột ngột, và kỳ lạ, nên không loại trừ khả năng nào cả.
“Anh ba à, chuyện này sẽ không như vậy đâu, em tin cô ấy mà, cảm giác này thật sự rất đặc biệt, em tin cô ấy sẽ không lừa em.” Giờ giọng nói của Tịch Xuyên đã tràn đầy dịu dàng, ngọt ngào đến mức làm người khác phát ngấy.
Hứa Dinh Dinh nghe Tịch Xuyên nói thế thì sửng sốt, trong lòng hơi xúc động, lần trước ở sân bay, anh không hề nhận ra cô, cô biết đến giờ anh vẫn chưa nhận ra cô luôn.
Phải nói là anh không nhớ ra cô, nhưng anh lại tin cô!
Anh ngừng lại một lát, liếc nhìn Hứa Dinh Dinh rồi chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Cho dù đây là trò đùa, em cũng rất vui.”
Cho dù cô lừa anh, anh cũng tình nguyện bị cô lừa, dù biết là thuốc độc, nhưng anh vẫn uống.
Tim Hứa Dinh Dinh khẽ run lên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía anh, vẻ mặt bỗng trở nên phức tạp.
“Ừm, trong lòng cậu hiểu rõ là được.” Dương Tầm Chiêu cũng không còn gì để nói, Tịch Xuyên đã nói đến thế rồi, anh còn có thể nói gì được?