CHƯƠNG 131: KINH HỶ KHÔNG NGỪNG (2)
Chuyện 4 năm trước Sở Bách Hà sau này mới biết, khi cô ta biết thì Kiều Thiên Lý đã về nước rồi, nếu không, cô chắc chắn sẽ đánh Kiều Thiên Lý thành đầu heo.
Lần này khi cô ta đến Mộ Dung Tri đã nói rồi, Kiều tiện nhân nếu như gây sự, tuyệt đối không thể tha.
Cô ta vừa đến, Kiều Thiên Lý lại đụng ngay họng súng của cô ta, trách cô ta được sao?
Cô ta thuần chân lương thiện như thế, ôn nhu khả ái như thế, thấu tình đạt lý như thế, dung mạo như hoa như thế, sao có thể trách được cô ta chứ? Trách cô ta thật là không có thiên lý rồi!
Cho nên, đương nhiên không thể trách cô ta, có trách thì phải trách Kiều Thiên Lý.
Kiều Thiên Lý lúc này vẻ mặt đặc biệt khó coi, trong lòng càng tức muốn ói máu, nhưng cô ta biết bây giờ cô ta phải nhẫn nhịn.
Chuyện Hàn Nhã Thanh kết hôn với Dương Tầm Chiêu cô ta biết, hôm đó ở nhà cũ nhà họ Dương thái độ của Dương Tầm Chiêu đối với Hàn Nhã Thanh cô ta cũng tận mắt nhìn thấy, cho nên, cô ta không dám cược.
Kiều Thiên Lý cắn răng nhẫn nhịn, sau đó nhìn sang Hàn Nhã Thanh: “Nghe nói hôm nay ông cụ Dương cũng sẽ đến.”
“Như thế càng tốt.” Hàn Nhã Thanh tự nhiên hiểu hàm ý của Kiều Thiên Lý, ý của Kiều Thiên Lý là ông cụ Dương đến thì Dương Tầm Chiêu không thể cho cô đi cửa sau.
Chỉ là, Hàn Nhã Thanh cô làm việc trước nay không cần bất kỳ ai cho cô đi cửa sau cả.
Nên lo lắng không phải cô, mà là Kiều Thiên Lý!
Nhìn thấy vẻ điềm nhiên tự tin trên mặt của Hàn Nhã Thanh, Kiều Thiên Lý hơi sững người, trong lòng cô thầm thấy kinh ngạc, Hàn Nhã Thanh tại sao không có một chút lo lắng?
Có điều, cho dù Hàn Nhã Thanh có chuẩn bị, hôm nay, Hàn Nhã Thanh tuyệt đối cũng không thể thắng cô ta được!!
“Kiều tiện nhân, tôi khuyên cô thành thật một chút, nếu không...” Kiều Thiên Lý đang nghĩ, tay của Sở Bách Hà đột nhiên giơ đến trước mặt của Kiều Thiên Lý, 5 ngón tay của Sở Bách Hà dần co lại thành nắm đấm, hung hăng lắc lắc trước mặt Kiều Thiên Lý: “Cô biết, Sở Bách Hà tôi chỉ luôn dùng thực lực để nói chuyện.”
“Sở Bách Hà, hôm nay là so tài thiết kế, không phải nắm đấm, thực lực này của cô vô dụng.” Kiều Thiên Nam ngước mắt nhìn Sở Bách Hà, ánh mắt cũng theo vài phần coi thường.
Kiều Thiên Lý biết Sở Bách Hà đánh nhau rất giỏi, nhưng hôm nay không phải so tài đánh nhau, hơn nữa cô ta nhận định Sở Bách Hà cũng sẽ không dám ra tay ở đây.
“Đàn em à, em nói thực lực của chị không có tác dụng?” Mắt của Sở Bách Hà chớp chớp mắt, sau đó vẫn chớp, biểu cảm rất đáng yêu.
“Đương nhiên có tác dụng.” Hàn Nhã Thanh khẽ mỉm cười, thực lực của Sở Bách Hà nói ra có thể trực tiếp dọa chết đám người này!!
Dựa vào Kiều Thiên Lý cũng dám coi thường Sở Bách Hà, thật sự tìm chết!!
“Đàn em à, làm xong việc chính, chị phải đi chơi một phen.” Sở Bách Hà đảo mắt, trên mặt đột nhiên nhiều thêm vài phần vui mừng dị thường.
“Trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa, chú ý an toàn.” Hàn Nhã Thanh đương nhiên hiểu ý của Sở Linh Như, lời này của cô, cũng chỉ có Sở Bách Hà nghe hiểu.
Hai người không có tiếp tục để tâm đến Kiều Thiên Lý, trực tiếp đi về phía tập đoàn Dương Thị.
Đi vào đại sảnh, Hàn Nhã Thanh bèn nhìn thấy Bùi Dật Duy, bởi vì Bùi dật Duy đang đứng gần cửa gần cửa ra vào.
Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh quét qua anh ta, không có dừng lại, biểu cảm của cô cũng không có thay đổi, một ánh mắt đó chỉ là vô thức quét qua, dường như chỉ là lướt qua một người bình thường.
Bước chân của Hàn Nhã Thanh cũng không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, cứ thế đi ngang qua người của anh ta.
Bùi Dật Duy nhìn bóng dáng của cô, mắt hơi tối lại, 6 năm rồi, 6 năm không gặp, hôm nay gặp lại, cô đối với anh ta lại như người qua đường xa lạ?
“Tổng giám đốc, vừa rồi phu nhân dẫn một người đến đã va chạm với cô Kiều.” Văn phòng tổng giám đốc, thư ký Lưu mặt mày bỏng bảy hiểu nhất tâm tư của tổng giám đốc nhà mình, cho nên phàm là chuyện có liên quan đến phu nhân, thư ký Lưu đều sẽ nhanh chóng báo lại.
“Tại sao?” Hai mắt của Dương Tầm Chiêu hơi nheo lại, ai chọc vợ của anh rồi?
“Không biết, tự nhiên va chạm, có điều phu nhân toàn thắng.”
“Tổng giám đốc, anh không biết thôi, vừa rồi người của Kiều Thị nói cao giọng nói muốn người của Dương Thị đuổi phu nhân ra ngoài, phu nhân nói có dám đánh cược không, xem thử Dương Thị đuổi ai ra ngoài? Đó thật sự quá bá khí.”
“Cô ấy nói sao!” Lông mày của Dương Tầm Dương hơi nhướn lên, vợ của anh cuối cùng cũng biết ‘lợi dụng’ anh rồi.
“Hả? Không phải phu nhân nói, là nhà thiết kế mà phu nhân dẫn đến nói.” Thư ký Lưu phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt hiểu ý của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Thư nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Nhà thiết kế mà phu nhân mời đến giống như xã hội đen vậy, nhe răng múa vuốt, không hề kiêng kỵ.”
Cô Sở Bách Hà xã hội đen nào đó lúc này đang lên kế hoạch cho hành động lớn của cô ta!!
“Tất cả tiến hành theo kế hoạch.” Mắt của Dương Tầm Chiêu hơi lóe lên, chuyện tiếp theo anh càng lúc càng mong đợi rồi.
“Được, tôi hiểu rồi.” Thư ký Lưu vội vàng rời khỏi văn phòng, đi sắp xếp.
Khi đến thời gian quy định hoạt động chính thức bắt đầu, có thể là vì người tham gia hôm nay quá đông, cho nên Dương Thị chia tất cả các công chia thành hai nhóm.
Các công ty rút thăm chia nhóm, đơn giản nhất, trực tiếp nhất, cũng công bằng nhất.
Thanh Duy vốn được chia đến một nhóm cùng với Hàn Thị, nhưng Bùi Dật Duy lại cùng một công ty đổi nhóm, đổi đến nhóm 2.
Thực lực của các công ty ở nhóm 2 đều mạnh, hơn nữa Kiều Thị cũng ở nhóm hai, cho nên người phụ trách của công ty đó nghe nói Thanh Duy muốn đổi nhóm với bọn họ, tự nhiên vui mừng, lập tức đồng ý, chỉ sợ Thanh Duy sẽ hối hận.
Bởi vì đổi nhóm rất thuận lợi, các công ty có thực lực tham gia quá nhiều, cho nên không ai chú đến hành động ăn gian này.
Sau đó, các công ty theo yêu cầu đều đưa ra tác phẩm thiết kế của công ty mình, mỗi công ty đều phải giao 5 bản thảo thiết kế của tác phẩm, điều này Dương Thị đã nói rõ từ trước.
Hàn Nhã Thanh vì làm vội bản thiết kế, hai ngày nay đều không có nghỉ ngơi tốt.
Hàn Trung Dung và giám đốc Lý cũng chạy đến.
Khi Hàn Nhã Thanh lấy ra bản thiết kế, giám đốc Lý sững người: “Cô Hàn... tổng giám đốc Hàn, bản thiết kế đều vẽ xong rồi sao?”
“Ừm, đều làm xong rồi.” Hàn Nhã Thanh biết giám đốc Lý đi theo ông cụ Hàn nhiều năm, rất trung thành với công ty, cho nên đối với giám đốc Lý cô rất yên tâm.
“Thanh Thanh, ba có thể xem thử trước bản thiết kế không? Tránh đến lúc xảy ra vấn đề gì.” Mắt của Hàn Trung Dung hơi lóe lên, trực tiếp đưa tay muốn cầm bản thiết kế.
“Không cần đâu, xảy ra chuyện gì, con sẽ chịu trách nhiệm.” Chỉ là, tay của Hàn Nhã Thanh lại trực tiếp tránh ra, cô đối với Hàn Trung Dung thật sự không yên tâm.
Hôm qua Kiều Thiên Lý đến Hàn Thị, Hàn Nhã Thanh nghi ngờ có liên quan đến Hàn Trung Dung.
Hàn Nhã Thanh kêu Sở Bách Hà trực tiếp giao bản thiết kế lên trên.
Sau khi giao bản thiết kế của Hàn Thị, thư ký Lưu bèn cầm lấy đầu tiên, thư ký Lưu rốt cuộc không nhịn được, mở ra liếc nhìn, chỉ một ánh mắt thì thư ký Lưu đã ngây người vì kinh ngạc.
Sau đó anh ta mau chóng để bản thiết kế lại, mau chóng đi đến văn phòng của tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, đây là bản thiết kế của Hàn Thị.” Bước vào văn phòng, thư ký Lưu nhanh chóng đưa bản thiết kế đến trước mặt Dương Tầm Chiêu.