Mục lục
Vợ yêu nghịch ngợm quá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 67 SAO THẰNG NHÓC LẠI BIẾT




CHƯƠNG 67 SAO THẰNG NHÓC LẠI BIẾT

Nếu như người đàn ông năm đó là Dương Tầm Chiêu, nếu thật sự bị anh phát hiện…

Hậu quả đó, cô không dám nghĩ, Hàn Nhã Thanh phát hiện bàn tay cầm điện thoại của mình lúc này hơi run run, dù cô có bình tĩnh hơn nữa, đáy lòng lúc này cũng trở nên hoang mang.

“Dinh Dinh, Dương Tầm Chiêu gọi điện tới.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy giọng nói của mình dường như cũng hơi run run.

“Cái gì? Lúc này anh ta gọi cho cậu? Lẽ nào thật sự Tịch Xuyên nói linh tinh gì đó, anh ta bắt đầu nghi ngờ rồi?” Hứa Dinh Dinh hoảng sợ lên tiếng, phải ứng còn mạnh hơn Hàn Nhã Thanh.

Đường Minh Hạo ngồi phía sau nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Hứa Dinh Dinh, mắt khẽ lóe lên.

“Tớ cũng không quá rõ, tớ nghe máy anh ta trước đã, lát gọi lại cho cậu.” Dù Hàn Nhã Thanh có thông minh hơn nữa lúc này cũng không đoán được mục đích của việc Dương Tầm Chiêu đột nhiên gọi cho cô lúc này.

Vì hai đứa nhỏ vừa quay lại, Dương Tầm Chiêu lại cũng vừa đẹp xuất hiện ở sân bay, lại thêm chuyện Tịch Xuyên, quá nhiều sự trùng hợp khiến cô không thể không lo lắng.

“Ừ, vậy cậu mau trả lời anh ta, miễn cho để lâu quá, anh ta càng nghi ngờ.” Hứa Dinh Dinh vội đáp, tính cô trước giờ khá bộp chộp, trực tiếp ngắt máy.

Hàn Nhã Thanh thầm thở dài một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó mới tìm số của Dương Tầm Chiêu, gọi đi.

Giây phút Dương Tầm Chiêu nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, mắt hơi lóe lên, anh vừa gọi cho cô, máy cô luôn rong tình trạng đang bận, anh không ngờ tới, nhanh như vậy cô đã gọi lại.

“Chồng, có chuyện gì sao?” Máy vừa kết nối, giọng nói dịu dàng, không nhanh không chậm của cô liền truyền tới.

“Hôm nay tôi đi công tác, không về.” Giọng của Dương Tầm Chiêu hơi trầm thấp, trước giờ anh không có thói quen báo cáo hành tung của mình cho người khác, vừa rồi không biết làm sao, đột nhiên trước khi lên máy bay muốn nói với cô một tiếng.

“Vâng.” Nghe thấy tin này, Hàn Nhã Thanh rất vui mừng, vốn cho rằng anh phát hiện gì đó, không ngờ lại là tin tốt như này.

Hai đứa nhỏ đến thành phố A, hiên giờ cô hận không thể lập tức bay đến bên cạnh chúng, chỉ là lo lắng Dương Tầm Chiêu phát hiện gì đó, vì thế, mãi không dám ra khỏi cửa.

Hiện giờ Dương Tầm chiêu đi công tác, cô có thể đến thăm hai đứa nhỏ rồi.

Đối với cô mà nói, không có tin gì khiến cô vui hơn tin này nữa.

Chẳng qua vui vẻ là vui vẻ, cô không hề quên cố gắng khống chế sự vui vẻ trong giọng nói của mình.

“Dường như em rất vui?” Ở đầu dây bên kia, khuôn mặt Dương Tầm Chiêu rõ ràng đen đi, sao anh lại cảm thấy người phụ nữ này nghe thấy tin anh không về thì cực kì vui sướng?

Hàn Nhã Thanh giật mình, không phải chứ, thế này anh cũng nghe ra được, rõ ràng cô đã cố hết sức đè xuống, cô còn không thấy gì khác thường, vậy mà nghe qua điện thoại Dương Tầm Chiêu có thể nghe ra được!

Lúc này Hàn Nhã Thanh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là: Dương Tầm Chiêu không phải là người.

“Chồng gọi cho em, chắc chắn em sẽ rất vui.” Nếu anh đã nghe ra, đương nhiên Hàn Nhã Thanh không thể cố tình che giấu nữa, chỉ có thể tìm lý do khác thôi.

Chẳng qua, sau khi cô nói xong, cô loáng thoáng nghe thấy hình như Dương Tầm chiêu hừ một tiếng, ý là không tin lời cô nói!

“Chồng à, chú ý an toàn, về sớm nhé.” Hiện giờ tâm trạng Hàn Nhã Thanh rất tốt, vì thế chuyện gì cũng không để ý.

“Ừ.” Dương Tầm Chiêu đáp một tiếng, sau đó ngắt máy.

Chỉ là, sau đó Dương Tầm Chiêu lại gọi đi.

“Anh ba, còn có chuyện gì sao?” Tịch Xuyên nhận cuộc gọi của Dương Tầm Chiêu, hơi ngây ngốc, vừa chia tay anh ba xong, anh ba lại gọi tới, có phải là có chuyện gì quan trọng không?

“Hai đứa nhỏ kia họ gì?” Dương Tầm Chiêu mở miệng hỏi một câu, vừa rồi gọi cho Hàn Nhã Thanh, đột nhiên anh nghĩ tới một vấn đề.

“Họ Đường, khá trùng hợp, giống anh cả với anh tư, đều họ Đường.” Mặc dù Tịch Xuyên thấy vấn đề của Dương Tầm Chiêu hơi kì lạ, chẳng qua rất nhanh liền trả lời.

Nghe thấy câu cùng họ với anh cả của Tịch Xuyên, mắt Dương Tầm Chiêu lóe nhanh một cái, hy vọng thật sự chỉ là trùng hợp.

Chỉ là, bàn tay cầm điện thoại của anh vô thức siết lại.

“Anh ba, sao tự dưng anh lại hỏi vấn đề này, em phát hiện dường như anh rất hứng thú với hai đứa nhỏ kia.” Tịch Xuyên không nhịn được nói ra nghi vấn trong lòng mình, anh ba cũng chưa thấy hai đứa nhỏ, sao đột nhiên lại hứng thú với chúng thế.

Hơn nữa còn đặc biệt gọi tới hỏi hai đứa nhỏ họ gì!

“Không có gì, cúp đây.” Dương Tầm Chiêu không nói thêm gì nữa, trực tiếp ngắt máy, anh cảm thấy chuyện này dường như ngày càng phức tạp.

Sau khi ngắt máy, Hàn Nhã Thanh gọi điện nói một tiếng với Hứa Dinh Dinh, sau đó đi thẳng ra ngoài, vừa nghĩ tới lập tức có thể gặp hai đứa nhỏ, cô hận không thể lập tức bay lên.

Tới lúc tới nơi ở của Dinh Dinh, cô ấy cũng vừa về chưa lâu.

Hàn Nhã Thanh vừa vào nhà, liền thấy hai đứa nhỏ, đương nhiên trong lòng rất vui, chỉ là nhớ tới chuyện to gan mà chúng làm, trong lòng lại không nhịn được mà lo lắng, lần này may mắn, không xảy ra chuyện gì, thế nhưng, ai có thể đảm bảo lần nào cũng may mắn thế này.

Vì thế, Hàn Nhã Thanh vừa vào cửa, sắc mặt liền trầm xuống, vốn dĩ nhìn thấy cô, Đường Vũ Kỳ vốn mặt mày vui sướng định nhào thẳng tới liền chu môi, tốc độ hiển nhiên cũng chậm hơn.

“Nói đi, chuyện là thế nào? Sao hai con lại tự mình ra ngoài mà không có người lớn dẫn đi? Hơn nữa còn tự mình ngồi máy bay tới thành phố A?” Đến bây giờ, Hàn Nhã Thanh vẫn hơi sợ, vì thế, bắt buộc cô phải khiến bọn nhỏ hiểu rõ, bọn chúng làm như vậy là không đúng, quá nguy hiểm.

Hứa Dinh Dinh trước giờ thương hai đứa nhỏ nhất, dù thấy chúng chịu chút thiệt thòi cũng không chịu nổi, lúc này cũng không nhịn xuống không nói đỡ cho hai đứa.

Hai đứa nhỏ 4 tuổi làm như vậy thật sự quá nguy hiểm, lần này nếu không phải gặp được Tịch Xuyên, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên vì gặp được Tịch Xuyên sẽ nguy hiểm theo hướng khác, biểu cảm Hứa Dinh Dinh khẽ thay đổi, đó là nguy hiểm đối với cô ấy.

Đường Minh Hạo cúi đầu, không dám nhìn Hàn Nhã Thanh, hiển nhiên biết sai rồi.

“Mẹ, mẹ đừng tức giận.” Đường Vũ Kỳ đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, kéo góc áo cô: “Anh nói, mẹ kết hôn rồi, sợ mẹ bị bắt nạt, vì thế, bọn con phải đến bảo vệ mẹ.”

Nghe thấy lời của Đường Vũ Kỳ, Hàn Nhã thanh ngây người, trái tim hơi rung động.

“Phụt.” Hứa Dinh Dinh tỉnh táo lại, giấu đi cảm xúc phức tạp trong lòng, cố ý cười nói: “Hai đứa bảo vệ mẹ? Sao hai đứa lại bảo vệ mẹ?”

“Sao con biết chuyện mẹ kết hôn?” Chỉ là, Hàm Nhã Thanh lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, chuyện cô và Dương Tầm Chiêu kết hôn, cô chỉ nói với Hứa Dinh Dinh, ngoài Hứa Dinh Dinh ra, người cô quen biết đều không biết chuyện này, sao Minh Hạo lại biết chứ?

Hàn Nhã Thanh nhìn Hứa Dinh Dinh, nghĩ xem có phải Hứa Dinh Dinh nói với chúng không, chỉ thấy Hứa Dinh Dinh nhanh chóng lắc đầu, trên mặt mang theo chút ngưng trọng, hiển nhiên cũng không nghĩ ra.

Lòng Hàn Nhã Thanh trầm xuống, chuyện cô và Dương Tầm Chiêu kết hôn, thậm chí đến đàn anh cô cũng không nói.

Không phải Dinh Dinh nói cho chúng, rốt cuộc làm thế nào mà hai đứa nhỏ lại biết? Chuyện này quả thật có chút…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK