CHƯƠNG 248: ĐƯỜNG MINH HẠO LÀ CON TRAI EM (2)
Cô nhớ lúc đó, cô ngất xỉu vào lòng Dương Tầm Chiêu, cô lại đi cùng anh tới đó, nên Hàn Nhã Thanh chắc chắn người tối qua ở bên cô là anh.
Cho dù hai người là hợp đồng hôn nhân, không hề có tình cảm với nhau, nhưng cô không nghĩ Dương Tầm Chiêu có thể giao cô cho người đàn ông khác, nên tối qua chỉ có thể là anh thôi.
Nhưng giữa cô và Dương Tầm Chiêu chỉ là hợp đồng hôn nhân, anh cũng không yêu cô, nên dưới tình huống bình thường, đáng lý anh sẽ không chạm vào cô mới đúng chứ?
Cô chợt nhớ tới trước đây Hứa Dinh Dinh từng nói, cô sẽ giở trò lưu manh khi say rượu, nên giờ cô cảm thấy chỉ có một khả năng này, đó là bi kịch năm năm trước lại xảy ra lần nữa.
Năm năm trước, vì bị người khác bỏ thuốc mà cô ‘cưỡng bức’ Mặc Diêm, còn hôm nay vì say rượu mà cô ‘cưỡng bức’ Dương Tầm Chiêu.
Ông trời ơi, sao ông không đánh chết con cho xong luôn đi!
Tất nhiên, dưới tình huống bình thường, một người phụ nữ bình thường sao có thể thật sự ‘cưỡng bức’ một người đàn ông được chứ.
Nhưng cô không giống phụ nữ, càng không phải phụ nữ bình thường.
Lấy thân thủ của cô, một người đàn ông bình thường không phải là đối thủ của cô, nên mọi chuyện đều có khả năng...
Hàn Nhã Thanh bỗng cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Lần trước, cô còn có thể lặng lẽ chạy trốn, nhưng lần này thì sao chứ?
Dương Tầm Chiêu hiểu rất rõ về cô, hai người còn đăng ký kết hôn nữa, cho dù cô muốn chạy cũng chạy không thoát.
“Hàn Nhã Thanh, cô có nghe thấy tôi nói gì không, đã mấy giờ rồi hả, cô còn không mau tới đây làm việc?” Tổ trưởng Tạ thấy Hàn Nhã Thanh không đáp lại thì hét lớn lần nữa.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng định thần lại, thấp giọng đáp một tiếng, rồi cúp máy.
Cúp máy xong, Hàn Nhã Thanh hít một hơi thật sâu, giờ trong phòng chỉ còn lại mình cô, rõ ràng Dương Tầm Chiêu đã đi rồi, giờ đã hơn mười giờ, có lẽ anh đã đi làm rồi.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh vẫn còn tồn tại chút tâm lý may mắn, cảm thấy mọi người đều là người trưởng thành, tối qua là cô say rượu ‘cưỡng bức’ anh, nhưng anh cũng không chịu thiệt gì, có lẽ sẽ không so đo với cô đâu, chuyện này cứ trôi qua như vậy đi, xem như đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Hàn Nhã Thanh nghĩ như vậy, trong lòng mới yên ổn một chút, cô thử cử động cơ thể, nhưng vừa động nhẹ một chút, cả người cô đã đau nhói rồi.
Khóe miệng Hàn Nhã Thanh khẽ giật, rốt cuộc tối qua kịch liệt đến đâu vậy? Rốt cuộc cô đã phát điên đến mức nào khi say rượu thế?
Trong đầu Hàn Nhã Thanh chợt nghĩ tới một vấn đề khác, giờ cô đã thế này, vậy Dương Tầm Chiêu thì sao? Liệu anh có ‘thảm’ hơn cô không?
Hàn Nhã Thanh khẽ nhắm mắt lại, rồi thở dài, đúng là một lời khó nói hết mà!!!
Mặc dù cả người cô đều đau nhức, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn gắng gượng đứng dậy, người cô rất sạch sẽ, rõ ràng đã được tắm rửa rồi.
Nhưng cô không biết là sau chuyện đó, cô tự tắm rửa hay Dương Tầm Chiêu giúp cô tắm nữa?
Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô không thể suy nghĩ lung tung nữa, nếu còn nghĩ nữa cô sẽ phát điên mất.
Cô thấy trên giường có đặt một bộ đồ mới, có lẽ là Dương Tầm Chiêu chuẩn bị cho cô, còn có bữa sáng được chế biến khéo léo nữa, không ngờ anh lại tỉ mỉ như thế.
Cô đã ‘cưỡng bức’ anh, thế mà anh vẫn có thể săn sóc cô như vậy, đúng là người tốt mà!
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng thay đồ, ăn chút bữa sáng rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nhưng vừa ra khỏi phòng, Hàn Nhã Thanh bỗng dừng bước, mắt trợn tròn, sao nơi này lại quen thuộc đến thế?
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng quay đầu, lúc nhìn thấy tấm bảng trên cánh cửa phía sau mình, người cô bỗng trở nên cứng nhắc.
Không phải chứ? Chẳng lẽ trùng hợp đến thế à?
2201 ư? Cũng chính là căn phòng năm năm trước?
Mọi đồ vật trên hành lang đều giống hệt năm năm trước.
Thật ra cách bài trí trong phòng cũng giống hệt năm năm trước, vì mấy năm qua, Dương Tầm Chiêu chưa từng sai người đến chỉnh sửa, nhưng năm đó, Hàn Nhã Thanh không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, nên lúc nãy ở trong phòng, cô không hề nhận ra bất cứ vấn đề.
Giờ cô vừa bước ra cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài mới nhận ra điều này.
Hàn Nhã Thanh nhất thời cảm thấy mình như bị sét đánh.
Cmn chuyện này cũng trùng hợp quá rồi đó?
Nhưng tại sao lại trùng hợp đến thế?
Năm năm trước là chuyện ngoài ý muốn, cô nhảy qua đây từ phòng bên cạnh, vừa khéo nhảy vào phòng 2201, mà vừa hay lúc đó người đàn ông kia cũng ở trong phòng, nên sau đó mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng lần này thì sao?
Lần này Dương Tầm Chiêu đưa cô tới đây đúng không? Nếu anh đưa cô tới cô, tại sao lại trùng hợp đến thế, vừa cùng một khách sạn, còn cùng một phòng nữa chứ?
Chẳng lẽ sau khi say rượu, cô bị ma xui quỷ khiến nên nhớ tới chuyện năm năm trước, rồi chủ động đưa Dương Tầm Chiêu tới phòng này ư?
Hàn Nhã Thanh cảm thấy cũng không loại trừ khả năng này.
Nhưng trong lòng cô vẫn còn chút nghi vấn, tất nhiên chỉ có mình Dương Tầm Chiêu mới có thể giải đáp những nghi vấn này giúp cô, có lẽ cô nên tìm lúc nào đó để thăm dò từ anh.
Dù gì thì việc Dương Tầm Chiêu đưa cô tới đây cũng khác hoàn toàn so với việc cô đưa anh tới đây.
Hàn Nhã Thanh bỗng cảm thấy mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp, giờ có lẽ Dương Tầm Chiêu đã đi làm rồi, cô thầm hít sâu một hơi rồi nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, trong phòng tiếp khách, Dương Tầm Chiêu ngồi chưa tới 15 phút, mà nhìn đồng hồ năm lần rồi.
Toàn bộ tâm tư anh đều không đặt vào chuyện đang thảo luận, mà anh đang nghĩ liệu cô đã dậy chưa? Nếu cô dậy rồi, cô sẽ có phản ứng gì đây? Thật ra anh rất muốn nhìn thấy phản ứng của cô sau khi thức dậy.
Anh nghĩ chắc chắn sẽ rất thú vị!
“Sao thế? Cậu có chuyện gấp à?” Ông Chu nhìn thấu sự lơ đãng của anh nên khẽ cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu lộ rõ sự gấp gáp như thế đó.”
“Ừm, đúng là tôi có chuyện gấp.” Dương Tầm Chiêu thẳng thắn thừa nhận.
“Được rồi, tôi không làm mất thời gian của cậu nữa, tôi cũng sắp lên máy bay rồi, vậy tôi đi trước nhé.” Ông Chu là người thức thời, lúc nãy hai người đã nói xong chuyện quan trọng rồi, tất nhiên sẽ ý thức được là mình nên rời đi rồi.
“Được, để tôi bảo thư ký Lưu tiễn ông.” Dương Tầm Chiêu đứng dậy tiễn khách, thái độ ôn hòa hơn bao giờ hết, tiễn người đi rồi, anh mới có thể nhanh chóng quay về gặp vợ anh.
Ông Chu liếc nhìn anh rồi khẽ nhướng mày lên, lâu ngày không gặp, anh đã trở nên khiêm tốn lễ phép thế à?
Nhưng một giây sau, Dương Tầm Chiêu đã vội vàng rời đi rồi.
Ông Chu hơi sửng sốt, được rồi, xem như lúc nãy ông chưa nói gì đi.
Dương Tầm Chiêu vội vàng quay về phòng, vốn tưởng rằng có lẽ cô vẫn chưa dậy đâu, nhưng vừa bước vào phòng đã nhận ra trên giường trống trơn, không hề có bóng dáng của cô.
Dương Tầm Chiêu sửng sốt, người đâu rồi?
Cô dậy rồi ư?
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng tìm khắp phòng, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, mặt anh hơi trầm xuống, cô đi đâu rồi?
Chẳng lẽ cô lại chạy trốn như năm năm trước ư?