CHƯƠNG 138: CẬU BA DƯƠNG QUÁ ĐỘC ÁC (1)
Giữ cô và Bùi Dật Duy rốt cuộc là có mối quan hệ thế nào?
"Anh ba, em chưa nói với anh sao?" Cậu năm Tào ở đầu dây bên kia có chút mông lung, chuyện này anh ta chưa nói với anh ba sao?
Chuyện quan trọng như vậy mà anh ta vẫn chưa nói cho anh ba?!
"Anh ba, năm năm trước không phải anh bảo em điều tra Hàn Nhã Thanh sao? Lúc ấy em không phải đã nói qua cho anh là hồi còn học cấp ba Hàn Nhã Thanh có một người bạn trai sao? Người kia chính là Bùi Dật Duy, vì vậy, Bùi Dật Duy chính là bạn trai cũ của Hàn Nhã Thanh." Cậu năm Tào cũng không đợi cậu ba Dương hỏi lại, liền giải thích ngay.
Bạn trai cũ? Bàn tay cầm điện thoại di động của Dương Tầm Chiêu âm thầm siết chặt, đôi mắt cũng hơi nheo lại.
"Năm đó Bùi Dật Duy đến trường học của Hàn Nhã Thanh để dạy thay, khi đó thành tích của Hàn Nhã Thanh quá kém, Bùi Dật Duy liền chủ động cho Hàn Nhã Thanh học bù, càng ngày mối quan hệ của hai người càng tốt lên, hằng ngày ở bên nhau, lúc ấy thậm chí Hàn Nhã Thanh còn quyết định sau khi tốt nghiệp trung học sẽ kết hôn với Bùi Dật Duy, sinh con cho Bùi Duy Dật, tuy nhiên, từ sau khi chuyện Bùi Dật Duy tiếp cận Hàn Nhã Thanh rõ ràng là có mục đích khác, nhưng tình cảm của Hàn Nhã Thanh đối với Bùi Dật Duy chắc chắn là thật, hơn nữa còn rất sâu đâm, năm đó sau khi Hàn Nhã Thanh và Bùi Dật Duy chia tay, Hàn Nhã Thanh nghỉ học hai tháng, có lẽ là do tổn thương quá sâu, trong lúc nhất thời không chịu đựng được sự đả kích.” Cậu năm Tào biết lúc trước Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh kết hôn là có ý khác, anh ta vẫn cho là bọn họ sẽ ly hôn, nên những lời này cậu năm Tào không hề kiêng nể gì cả, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu lại âm trầm tới cực điểm, nhìn vô cùng dọa người, mấy người theo tới từ đằng sau đều dừng bước, trong lúc nhất thời không dám đi về phía trước.
Thư ký Lưu cũng âm thầm kinh hãi, tổng giám đốc đang nhận điện thoại của ai mà lại lập tức trở thành đáng sợ như vậy?
Một giây sau, đôi mắt thư ký Lưu nhanh chóng lóe lên, lập tức hiểu cuộc điện thoại này có lẽ là của cậu năm Tào gọi tới.
Anh ta nhớ năm năm trước tổng giám đốc từng để cậu năm Tào điều tra chuyện của mợ chủ, nên vừa rồi anh mới gọi điện thoại cho cậu năm Tào để hỏi tình hình.
Anh ta không ngờ rằng động tác của cậu năm Tào lại nhanh như vậy, anh ta càng không rõ trong điện thoại cậu năm Tào và tổng giám đốc nói gì mà tổng giám đốc lại thành như vậy.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đang ngồi trong xe, cũng nhìn thấy sự thay đổi của anh, cô cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng không nghĩ tới việc cú điện thoại này có liên quan đến cô và Bùi Dật Duy.
Sau khi Dương Tầm Chiêu cúp điện thoại, nhanh chóng mở cửa xe và đi lên, ngồi cùng hàng ghế sau với Hàn Nhã Thanh.
Dương Tầm Chiêu vốn muốn mượn việc Hàn Nhã Thanh bị ‘trật chân” để đưa Hàn Nhã Thanh rời đi trước, nhưng bây giờ anh lại thay đổi ý định.
Vừa rồi trong điện thoại, Tào Du nói năm đó Bùi Dật Duy lợi dụng cô, vậy bây giờ Bùi Dật Duy là đang muốn làm gì?
Anh muốn xem xem rốt cuộc Bùi Dật Duy là có ý gì? Nhìn xem rốt cuộc Bùi Dật Duy muốn làm gì?
Thư ký Lưu nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình lên xe, hơn nữa còn ngồi ở hàng ghế sau, anh ta vội vàng chạy tới.
"Tổng giám đốc Ôn cứ như vậy ở trên xe tổng giám đốc Dương có được không?” Quản lý Lý thấy rất lo lắng, luôn cảm thấy không ổn.
"Có cái gì không tốt?" Sở Bách Hà lại vô cùng hài lòng, người ta là vợ chồng, ngồi chung xe thì sao? Người ta còn ngủ chung một giường đấy!
"Tôi lo là…” Lúc này nhũng chuyện quản lý Lý lo lắng rất nhiều, rất nhiều, lo Hàn Nhã Thanh chọc phải cậu ba Dương, cũng sợ cậu ba Dương âm tình bất định sẽ dọa đến Hàn Nhã Thanh.
"Là cậu Dương tự mình ôm đàn em lên xe, nếu không thì anh đi cướp đàn em trở về đi.” Sở Bách Hà đảo mắt, có chút buồn cười nhìn anh ta.
Một chữ cướp này khiến quản lý Lý lập tức ngậm miệng lại.
Sau khi lên xe sắc mặt Dương Tầm Chiêu vẫn có chút nặng nề, nhưng đã khá hơn nhiều so với lúc trước.
Nhưng anh cũng không nói lời nào, cũng không hỏi Hàn Nhã Thanh bất cứ chuyện gì.
Hàn Nhã Thanh nhận ra rằng tâm trạng của anh không tốt, anh không nói lời nào, Hàn Nhã Thanh cũng không mở miệng, trong lúc nhất thời trên xe cực kỳ yên tĩnh.
Khi Hàn Nhã Thanh hơi liếc mắt sang bên cạnh, trong gương chiếu hậu cô thấy một chiếc xe đang theo dõi ở đằng sau.
Tính cảnh giác của Hàn Nhã Thanh từ trước đến nay cực kỳ cao, khả năng quan sát vô cùng mạnh mẽ, cô nhìn một chút liền nhận ra đó là xe của Bùi Dật Duy (lúc ấy ở cửa chính của Dương thị, đỗ bên cạnh Bùi Dật Duy chính là chiếc xe này).
Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, rốt cuộc Bùi Dật Duy muốn làm gì?
Cô và anh ta chia tay đã bảy năm, bảy năm qua cô và anh ta cũng chưa từng gặp nhau, ngay cả điện thoại cũng không gọi một cuộc, bây giờ anh ta như vậy là có ý gì?
Cho dù Bùi Dật Duy muốn làm gì, giữa cô và Bùi Dật Duy cũng đã sớm kết thúc, và chắc chắn sẽ không có bất cứ quan hệ gì, nên Hàn Nhã Thanh không muốn quan tâm tới.
Dương Tầm Chiêu đương nhiên cũng phát hiện Bùi Dật Duy đi theo bọn họ, anh cũng nhìn thấy phản ứng của Hàn Nhã Thanh, đôi mắt cậu ba Dương hơi lóe lên, vừa rồi có lẽ đã phát hiện ra, xem ra tính cảnh giác và khả năng quan sát của cô thật sự rất lợi hại, lúc này thư ký Lưu đang lái xe cũng không phát hiện ra.
Cô đã phát hiện ra, vậy bây giờ cô phản ứng thế nào?
Cậu ba Dương nghĩ đến những lời Tào Du nói trong điện thoại, đôi mắt anh trở nên hơi phức tạp.
"Tổng giám đốc, đằng sau hình như có người đi theo chúng ta." Lại đi thêm một đoạn, thư ký Lưu cũng phát hiện ra: “Giống như là xe của tổng giám đốc Bùi của tập đoàn Thanh Duy.”
Lúc thư ký Lưu nói lời này, anh ta âm thầm thở dài một hơi, Bùi Dật Duy đi theo bọn họ như vậy chắc chắn là vì mợ chủ, chắc chắn tổng giám đốc sẽ lại tức giận lần nữa đúng không?
Hàn Nhã Thanh không có bất cứ phản ứng nào, giống như không có liên quan gì đến cô.
Theo cách nhìn của Hàn Nhã Thanh, thật sự là không liên quan gì đến cô.
Dương Tầm Chiêu thấy được phản ứng của cô, hơi nhướn mày: “Không cần để ý đến anh ta, để anh ta đi theo.”
Hàn Nhã Thanh vẫn không có phản ứng gì, ngay cả đầu lông mày cũng không động.
Dương Tầm Chiêu khẽ mím môi, cô như vậy là che giấu quá tốt? Hay thật sự không thèm để ý chút nào?
Có thể thật sự không thèm để ý chút nào sao? Dù sao lúc trước cũng yêu sâu đậm như vậy!
Trong chốc lát, bầu không khí trong xe lại khôi phục yên tĩnh lần nữa.
Đến khách sạn đã đặt trước, đồ ăn đều đã được chuẩn bị xong, trường hợp thế này không thể tránh khỏi việc phải uống rượu.
Hàn Nhã Thanh bị dị ứng rượu, trong không khí mùi rượu càng ngày càng đậm khiến cô rất khó chịu, cô mượn cớ đi vệ sinh để rời khỏi phòng.
Sau khi Hàn Nhã Thanh rời đi, qua một lúc lâu vẫn chưa về, đi vệ sinh chắc chắn không mất nhiều thời gian như vậy.
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu đã có chút thay đổi.
"Ai nha, đàn em sao đi lâu như vậy vẫn chưa về, không phải là đi hẹn hò chứ?” Sở Bách Hà nhìn Dương Tầm Chiêu một chút, cố ý nói.
Cô ta nhận thấy rằng Dương Tầm Chiêu rõ ràng là đang sốt ruột, cô ta muốn xem xem Dương Tầm Chiêu còn có thể ngồi vào lúc nào?
"Cô nói lung tung gì vậy? Tổng giám đốc Hàn nói là đi vệ sinh." Quảng lý Lý nghe thấy Sở Bách Hà nói như vậy thì giật nảy mình, mang theo sự bất mãn lườm cô ta một cái, dưới tình hình huống này lời như vậy có thể nói lung tung được sao?
Nhưng vào lúc này, điện thoại Dương Tầm Chiêu đột nhiên truyền đến tiếng chuông tin nhắn, lúc Dương Tầm Chiêu nhìn thấy nội dung tin nhắn, đôi mắt anh nhanh chóng nheo lại…