CHƯƠNG 258: CẬU BA DƯƠNG QUÁ ĐEN TỐI RỒI (5)
Cậu nghĩ, nếu như một ngày nào đó mẹ đi cưới chồng, không thể đem theo cậu và em gái, thế thì cậu sẽ nuôi em. Cậu đảm bảo sẽ nuôi em gái như công chúa luôn.
Bây giờ mẹ đã kết hôn với Dương Tầm Chiêu rồi.
Cậu chưa từng gặp Dương Tầm Chiêu, cũng không hiểu gì về người này lắm. Thế nhưng Dương Tầm Chiêu có thể khiến mẹ kết hôn với ông ta, chỉ tính mình chuyện này thôi cũng đã đủ khiến cậu phục ông ta rồi.
Bao nhiêu năm nay, số người muốn cưới mẹ hoàn toàn không phải là ít, thủ đoạn và cách thức ngoài sáng trong tối gì cũng đủ cả. Tuy nhiên không một ai có thể cưới được mẹ, kể cả chú Đường.
Mà mẹ mới về được có mấy ngày đã liền đăng ký kết hôn và trở thành vợ chồng với Dương Tầm Chiêu. Đây đúng là bản lĩnh của ông ta, bản lĩnh không ai có được.
Về điểm này thì không ai bì được. Không phục cũng phải phục thôi.
Đường Bách Khiêm có hơi căng cứng người, vội ngước mắt nhìn Đường Minh Hạo, môi mấp máy nhưng lại không nói được lời nào.
Đúng, rõ ràng anh thế nào cũng không thể ngờ được Thanh Thanh lại kết hôn. Lúc nhận được tin này anh còn ngờ là mình nghe nhầm nữa.
Thanh Thanh nói đây chỉ là kết hôn trên thỏa thuận mà thôi, nhiều nhất là 1 năm, thế rồi anh liền buông bỏ.
Nhưng mà lời Đường Minh Hạo lúc này lại như một thanh gươm sắc bén, đâm thẳng vào ngực anh.
Anh chỉ chú ý đến việc kết hôn thỏa thuận mà bỏ qua nguồn cơn bản chất vấn đề.
Thế giới của trẻ con thì thuần khiết hơn, thế nên bản chất vấn đề mà chúng nhìn thấy cũng đơn giản hơn, thuần khiết hơn.
Dù là kết hôn thỏa thuận đi nữa thì việc có thể khiến Hàn Nhã Thanh đồng ý kết hôn cũng đã là một chuyện khó tin rồi.
“Chú Đường, thật ra cháu vẫn cứ tưởng chú sẽ kết hôn với mẹ cơ. Nếu mà cháu và em gái chọn thì tụi cháu mong chú làm ba tụi cháu hơn.” Đường Minh Hạo nhìn anh, đầy vẻ chân thành. Nếu như chú Đường kết hôn với mẹ thì sẽ không có chuyện cậu và em gái không được đón nhận như thế này.
Đường Bách Khiêm nhìn cậu, mắt lóe lên. Thật ra chính anh cũng luôn tưởng rằng cuối cùng mình sẽ được ở bên Thanh Thanh.
Có điều, Đường Minh Hạo sau đó lại khẽ thở dài: “Nhưng mà quyền lựa chọn chuyện này thuộc về mẹ, không nằm trong tay chúng ta.”
“Mẹ kết hôn rồi, nếu chồng mẹ có thể đón nhận cháu và em gái thì tụi cháu sẽ sống cùng họ.” Đường Minh Hạo ngập ngừng, hơi nhướng mày: “Còn nếu không thì cháu sẽ nuôi em gái, nuôi như nuôi công chúa vậy.”
Nuôi mà cậu nói ở đây không phải chỉ là tùy tiện nuôi sống vậy thôi, mà là phải bảo đảm chất lượng nữa cơ.
Đường Mặc Khiêm nghe Đường Minh Hạo nói vậy, ánh mắt càng thêm phức tạp. Đột nhiên anh cảm thấy bắt đầu có quá nhiều chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình rồi. Cảm giác này thật khó chịu, thậm chí còn khiến người ta sợ hãi nữa.
Không, anh không thể để mọi chuyện tự do phát triển theo hướng này được, anh nhất định phải làm gì đó!!
Hàn Nhã Thanh lần thứ hai tỉnh lại, mở mắt nhìn Dương Tầm Chiêu đang nằm ngủ cạnh mình. Cô sững người, khóe môi vô thức giật giật.
Cô vừa động đậy là Dương Tầm Chiêu cũng thức theo. Anh mở mắt nhìn cô, môi vô thức nhếch lên. Vừa mở mắt ra là nhìn thấy cô, cảm giác này thật sự tuyệt vời, anh rất thích.
Hàn Nhã Thanh quấn người trong chăn, chỉ lộ mặt ra nhìn anh. Dáng vẻ này thật giống cô vợ nhỏ đang bị ức hiếp.
Không, không phải là giống mà sự thật chính là vậy. Tôi hôm qua bị cậu ba Dương ức hiếp thật mà.
Nhìn thấy dáng vẻ cô lúc này, Dương Tầm Chiêu cảm thấy cơ thể mình lại có phản ứng. Tối hôm qua nghĩ đến việc cô thật sự đang rất mệt nên rốt cuộc đã không nỡ dày vò cô hết sức một phen.
Xem ra tối qua cô đã nghỉ ngơi khá ổn rồi.
Hoặc là, anh có thể bù đắp cho mình thêm chút nữa.
“Chuyện này, thế là chúng ta thanh toán xong rồi đúng không?” Hàn Nhã Thanh mím môi, đột nhiên hỏi. Đây là vấn đề mà cô quan tâm nhất hiện giờ.
Dương Tầm Chiêu ngừng hạnh động đang định làm lại, nhếch miệng, thanh toán xong? Thế này mà thanh toán xong sao? Cô mơ à?
Có thể sao?
Chắn chắn là tuyệt đối không thể rồi.
“Tôi hôm qua anh ép em à?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu vậy.
“...” Hàn Nhã Thanh ngẩn người, câu này của anh ý là sao? Ý là sao hả?
Tối hôm qua anh không ép cô sao? Không có sao?
Có điều, hình như cuối cùng cô cũng chẳng kháng cự gì. Nhưng mà.. nhưng mà lúc đó không phải là vì cô đang muốn trả nợ sao?
Sao giờ anh lại nói cứ như là tối qua cô tự nguyện vậy chứ?
Như thể tối qua là cô cam tâm tình nguyện dâng hiến vậy sao?
Sao cô lại cảm thấy cứ như anh đã vớ được một cuộc mua bán được lợi vậy nhỉ?
“Ý anh là sau này tôi phải cực lực chống đối mới được tính sao?” Hàn Nhã Thanh nheo mắt, nương theo ý anh mà sắp xếp lại câu chữ.
Lời anh nói vừa nãy là có ý này sao?
“Nếu như em thích kiểu tình thú như vậy thì anh cũng không ngại gì đâu.” Dương Tầm Chiêu sững lại chút rồi cười thầm, suy nghĩ của cô nhóc này đôi lúc thật kì quái.
Có điều cũng thật đáng yêu quá, cũng thật thú vị nữa.
Anh phát hiện mình càng ngày càng thích cảm giác này.
Hàn Nhã Thanh: “…”
Cô thích? Cô thích cái búa á!
“Ý anh là gì? Chuyện này xong chưa vậy hả?” Hàn Nhã Thanh sốt ruột, thái độ mập mờ của anh lúc này nghĩa là sao?
Cùng lắm là giết người thôi mà, làm khổ tí không được sao?
Dương Tầm Chiêu đột nhiên trở mình, cơ thể thuận thế đè lên người cô. Ngay tức khắc, Hàn Nhã Thanh mới nhận ra là cô và anh điều không mặc đồ.
Mẹ kiếp, cô trốn trong chăn rốt cuộc vì cái gì chứ hả. Dương Tầm Chiêu cũng chưa dậy, trong chăn đâu chỉ có mình cô thôi đâu, còn có cả Dương Tầm Chiêu nữa. Mà cả hai người lại chẳng hề mặc quần áo.
Lúc này Hàn Nhã Thanh bỗng thấy trí thông minh của mình đều biến mất chỉ sau một đêm. Tối qua cô chẳng những bị sói ăn thịt, mà cả não cũng bị nó tha đi luôn rồi.
Cơ thể Hàn Nhã Thanh căng cứng, hai tay chặn ngay trước mặt anh, vừa định mở miệng nói.
“Tối hôm qua em không chỉ ép anh 1 lần đâu nhé.” Có điều ngay lúc đó, Dương Tầm Chiêu đã buông ngay một câu bao dọa người.
Hàn Nhã Thanh: “…”
Hàn Nhã Thanh nhớ lại lúc tỉnh dậy sáng qua, cơ thể mệt mỏi như rã rời, chắc chắn không phải hậu quả của chỉ 1 lần.
Khốn!! Vậy định tính tới bao giờ hả?
Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy tối tăm.
Những ngày tháng này bao giờ mới kết thúc hả?
“Vậy món nợ này xong được một phần rồi.” Dương Tầm Chiêu nhìn thấy bộ dạng của cô, khóe môi chậm rãi nhếch lên, không giấu được nụ cười.
Hàn Nhã Thanh nhìn nụ cười trên mặt anh lúc này, thật sự muốn xé nụ cười đó quăng đi, không, cô muốn cào nát mặt anh luôn, xem anh còn cười được nữa không?
Hàn Nhã Thanh nén nhịn, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, thế mới kiềm lại được ý muốn cào mặt anh.
Cô sợ lỡ như cô thật sự cào mặt anh, anh sẽ dùng chuyện này để ăn vạ cô, người gian xảo như anh nhất định sẽ dám làm như vậy.
“Vậy em không đi làm nữa.” Hàn Nhã Thanh nghĩ dù gì thì món nợ này cũng trả được chút rồi, vậy mắc gì cô phải cực khổ đi làm nữa chứ.