CHƯƠNG 23: MINH CHỨNG TỐT NHẤT
Chỉ là trong phút chốc, cô cả Hàn chợt hôn mê bất tỉnh.
"Thanh Thanh, Thanh Thanh, cháu làm sao vậy? Cháu đừng dọa ông nội." Ông cụ Hàn bị dọa tới biến sắc: “Nhanh, nhanh đưa đi bệnh viện."
Cảnh tượng lập tức hỗn loạn, bữa tiệc đính hôn kết thúc.
Buổi tối, trong phòng Vip của bệnh viện.
Cậu ba Dương rất dễ dàng tiến vào, Hàn Nhã Thanh đang nằm ngủ yên trên giường.
Lúc này cô không đeo cặp kính màu đen quê mùa nhưng trên mặt vẫn còn tàn nhang.
Cậu ba Dương đứng ở trước giường nhìn mặt cô, dường như suy nghĩ tới điều gì đó.
Đêm qua điên cuồng suốt cả đêm, anh biết anh chắc chắn để lại một vài dấu vết trên người cô. Hôm nay cô đính hôn nên có trang điểm, phần da lộ ra ngoài rõ ràng đều được đánh phấn, cho nên không nhìn thấy được gì.
Nhưng anh nghĩ có nhiều dấu vết ở nhiều chỗ sẽ không hoàn toàn che giấu được.
Ví dụ như có vài nơi mẫn cảm.
Ánh mắt anh chuyển từ trên mặt cô về phía cổ, xương quai xanh của cô, chậm rãi di chuyển xuống, lại tới nơi cao ngất nào đó của cô.
Nghĩ đến sự điên cuồng đêm qua, ánh mắt anh tối lại. Anh không ngờ được đêm qua mình tự nhiên hoàn toàn mất kiểm soát.
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên của anh trong hai mươi bốn năm qua, lúc đầu là vì cô bị người bỏ thuốc, nhưng sau đó lại hết lần này tới lần khác, hoàn toàn do anh chủ động, là anh không dừng lại được.
Cảm giác này làm cho anh đắm chìm ở trong đó, không thể kìm nén lại được.
Anh thầm thở ra một hơi và rời tầm mắt.
Lúc này, cho dù anh nghi ngờ có thể là cô, anh cũng không thể thật sự cởi áo của cô ra kiểm tra được.
"Không, đừng, đừng." Trên giường, Hàn Nhã Thanh ngủ cũng không yên, nhíu mày, vẻ mặt có chút đau khổ và giãy giụa.
Dương Tầm Chiêu hơi sửng sốt, khi phát hiện cô chỉ đang nói mớ, anh liền nhíu mày.
Vẻ đau khổ của cô lúc này thoạt nhìn không giống như đang giả vờ.
Đừng? Đừng cái gì?
"Đừng, đừng bỏ tôi lại, đừng bỏ tôi lại một mình." Lúc này, Hàn Nhã Thanh rơi vào trong cơn ác mộng, chân mày nhíu chặt, nét mặt càng thêm đau khổ.
Năm năm, mẹ cô đã qua đời năm năm, nhưng cứ cách một thời gian là cô lại mơ tới mẹ, mơ tới cảnh tượng khi mẹ qua đời.
Khi cô còn chưa sinh ra, ba gặp họa đã qua đời. Năm đó, nhà họ Hàn không chấp nhận mẹ, cũng không biết về sự tồn tại của cô.
Cho nên trước mười lăm tuổi, cô vẫn sống với mẹ, hai mẹ con nương tựa vào nhau. Cô không rõ mẹ cô đang khỏe mạnh, tại sao lại đột nhiên qua đời.
Mẹ làm sao có thể nỡ bỏ cô lại một mình chứ?
Đừng bỏ cô lại? Cô muốn nói tới Dụ Vỹ Luân sao? Hôm nay Dụ Vỹ Luân không xuất hiện đã làm cho cô đau khổ như vậy à? Nhớ tới dáng vẻ rời đi thoải mái của người phụ nữ sáng sớm nay, còn có vẻ kiêu căng và đắc ý đáng chết của cô nữa, Dương Tầm Chiêu hơi nheo mắt lại.
"Đừng, đừng bỏ tôi lại một mình." Không biết vì quá đau khổ hay vì sợ, cô theo bản năng co người lại, chiếc áo bệnh nhân rộng rãi cũng bị kéo lên theo.
Con ngươi Dương Tầm Chiêu lóe lên, đêm qua điên cuồng cả đêm, anh đã chạm vào khắp cơ thể cô, anh còn nhớ rõ ở thắt lưng bên trái của cô có một hình xăm.
Cảm giác kia rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không sai được.
Dấu vết đêm qua để lại có thể bị che đi, nhưng hình xăm rõ ràng như vậy thì không thể hoàn toàn che được.
Cho dù có che, lúc chạm đến vẫn hoàn toàn có thể cảm giác được.
Đây tuyệt đối là minh chứng tốt nhất.
Anh cúi người, ngón tay thon dài đột nhiên nhanh chóng thò về phía bên thắt lưng của cô.