CHƯƠNG 257: CẬU BA DƯƠNG QUÁ ĐEN TỐI RỒI (4)
Vốn dĩ cô chủ quan cho rằng chuyện tối hôm qua là do lỗi của mình, cộng thêm đoạn phim chứng cứ vừa nãy và giọng điệu uất ức của Dương Tầm Chiêu lúc này nữa, cô có muốn cứng rắn cũng không được.
Nghe thấy cô nói thế, Dương Tầm Chiêu mấp máy không thành lời, cô gái này quá đơn thuần trong chuyện tình cảm rồi.
Giờ cô hỏi như vậy, anh rất sẵn lòng cho cô một dẫn chứng chi tiết.
Lời cô nói khiến cho kế hoạch của anh có thể tiến hành tiếp rất thuận lợi.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh muốn phản kháng, nhưng Dương Tầm Chiêu cứ bày ra đủ loại chứng cứ, bao gồm cả những vết trầy xước trên người anh nữa.
Hàn Nhã Thanh kinh ngạc.
Cô biết mỗi lần sau rượu mình đều rất điên, vì Hứa Dinh Dinh trước đây cũng đã từng nói với cô vậy rồi. Nhưng mà cô không ngờ tối qua mình lại điên tới mức đó, mà nếu vậy thật thì Dương Tầm Chiêu cũng thật đáng thương.
Hàn Nhã Thanh nghĩ thế, ý thức và hành động phản kháng cũng dần dần dịu xuống.
Người sắc sảo như Dương Tầm Chiêu sao có thể không nhìn thấu được tâm tư của cô, càng sao có thể bỏ qua cơ hội thế này được.
Dương Tầm Chiêu thấy phản ứng của cô như vậy cuối cùng cũng hài lòng, thế này thì những việc kế tiếp càng thêm thuận lợi rồi.
Hàn Nhã Thanh căng cứng người, hô hấp rối loạn. Cô đang nghĩ, khoản nợ kiểu gì thì cũng vẫn phải trả, thôi thì cứ coi là đang trả nợ vậy.
Dù sao thì tối qua cũng đều là lỗi của cô cả.
Hàn Nhã Thanh nhìn những vệt xướt trên người Dương Tầm Chiêu, có hơi không nỡ nhìn thẳng, vậy nên cô nhắm mắt lại.
Khóe miệng Dương Tầm Chiêu nhếch lên, đột nhiên anh phát hiện điểm đặc biệt của cô. Lúc cô làm gì đó hổ thẹn thì rất hiền dịu, vô cùng ngoan ngoãn.
Anh cảm thấy đây thật đúng là thái độ tốt.
Cùng lúc này, trong phòng Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo tắm xong đi ra, nhìn thấy Đường Bách Khiêm mặt mày u ám ngồi trên giường mình thì ngẩn ra, thế nhưng vẫn cười nói: “Chú Đường, chú tới rồi ạ?”
“Ừ.” Đường Bách Khiêm nhìn cậu, khẽ cười.
“Chú Đường vừa nãy sao vậy ạ? Ngồi ngẩn ngơ một mình, sắc mặt trông không tốt?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo đúng là có gen di truyền của Hàn Nhã Thanh, óc quan sát thật chi tiết.
Cậu cảm thấy nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra trong lúc mình tắm.
“Lúc nãy điện thoại của cháu reo, chú thấy là số điện thoại mẹ cháu nên đã bắt máy.” Đường Bách Khiêm cười rất dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Đường Minh Hạo mặc dù chỉ mới 5 tuổi, thế nhưng anh biết cậu bé không phải là một đứa trẻ bình thường. Đường Minh Hạo hiểu rất nhiều chuyện.
Vậy nên bình thường khi nói chuyện với Đường Minh Hạo, anh luôn đối xử như với bạn bè, không hề giấu diếm điều gì cả.
“Dạ? Điện thoại của mẹ ạ?” Đường Minh Hạo khẽ nhíu mày, chú Đường không vui khi nghe điện thoại mẹ cậu sao?
Chắc không phải vậy chứ?
“Điện thoại là của mẹ cháu, nhưng người gọi lại không phải mẹ cháu.” Đường Bách Khiêm nhìn thấy vẻ mặt cậu như vậy, lại cười rồi nói tiếp.
“Vậy là ai ạ? Chồng mẹ hả?” Đường Minh Hạo dường như không cần nghĩ nhiều, ngay lập tức đoán ra là Dương Tầm Chiêu.
Nghe Đường Minh Hạo nói chồng của mẹ, ánh mắt Đường Bách Khiêm lóe lên, có điều vẫn nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
“Sao ông ấy lại có thể làm vậy chứ? Thật quá đáng, quá không biết xấu hổ rồi.” Dù sao thì Đường Minh Hạo cũng chỉ là trẻ con, rất nhanh nổi nóng, trên mặt bỗng đầy vẻ tức giận.
Đường Bách Khiêm lại không hề bất ngờ khi thấy phản ứng của cậu. Đường Minh Hạo trước giờ vẫn luôn bảo vệ Hàn Nhã Thanh rất kỹ.
Đường Minh Hạo lúc này rõ ràng đang rất tức giận, mặt nhỏ phồng lên, bắt đầu ai oán: “Làm chồng người ta bộ ngon lắm chắc? Ngày nào cũng chiếm lấy mẹ được chắc? Làm chồng người ta mà ngon à? Có thể cấm mẹ không được đến thăm chúng ta, cả ngày đầu tiên cháu vào mẫu giáo cũng không cho mẹ đưa đi học được sao? Lại còn dám vượt quá quyền hạn, lén lấy điện thoại mẹ dùng nữa chứ?”
Rõ ràng Đường Minh Hạo bất mãn với Dương Tầm Chiêu rất lâu rồi, giờ vừa vẹn nhân chuyện này xả ra luôn.
Đường Bách Khiêm nghe Đường Minh Hạo nói thế, đôi tay đang cầm điện thoại có hơi nắm chặt. Dù sắc mặt không thay đổi gì, nhưng trong mắt lại có một tia u ám.
Lúc này, mấy lời đứa bé này nói nghe giống y lời cậu ba Dương vậy, từng câu từng chữ như cứa vào tim anh.
Điểm không giống là cậu ba Dương thì cố tình chọc ngoáy anh, còn thằng bé thì chỉ vô tình mà thôi. Nhưng như vậy lại càng đau hơn.
Mỗi một câu làm chồng người ta thì ngon chắc, nghe thì như đang tức giận, nhưng rõ ràng sự thật đã chứng minh rằng, làm được chồng của người ta đúng thật là rất giỏi, rất đáng nể.
Làm chồng của mẹ còn được đối xử tốt hơn nhiều so với phận làm con.
Huống hồ là người khác!!
Đường Bách Khiêm mặc dù cảm thấy từng câu từng lời Đường Minh Hạo như xuyên vào tim mình, thế nhưng anh vẫn không ngắt lời cậu bé. Đợi Đường Minh Hạo nói xong mới đáp: “Minh Hạo, cháu nghĩ thế nào về việc mẹ cháu kết hôn?”
Minh Hạo trước giờ luôn có chủ kiến, hơn nữa rõ ràng là thằng bé có suy nghĩ riêng về chuyện này. Nếu không, Minh Hạo sẽ không cứ mở miệng ra nói “chồng của mẹ”.
Đường Bách Khiêm cảm thấy Đường Minh Hạo thật ra trong lòng đã chấp nhận chuyện này rồi.
Đường Minh Hạo hơi sững lại, nhìn Đường Bách Khiêm. Biểu cảm có xen một chút kỳ quái. Ngẫm nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói: “Chú Đường, chú không cảm thấy việc mẹ cháu có thể kết hôn được là một kỳ tích sao?”
Cậu biết việc mẹ kết hôn lần này không hề đơn giản, thật ra cậu luôn biết mẹ vì cậu và em gái nên vốn dĩ không hề có ý định cưới chồng, mẹ đã định cả đời này ở vậy nuôi hai anh em cậu.
Thế nhưng cậu lại mong mẹ có thể tìm được một người chồng yêu thương mẹ.
Cậu không muốn mình và em gái trở thành gánh nặng của mẹ, vậy nên cậu luôn nổ lực khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.