CHƯƠNG 294: ĐÒI LẠI CÔNG BẰNG CHO CẬU BA DƯƠNG
Thanh Thanh vừa nói đều đã trả sạch rồi, nghĩ hẳn đã trả không chỉ một lần đi? Nếu không Thanh Thanh sẽ không dùng một chữ ‘đều’.
Với tính cách ranh mãnh âm hiểm của Dương Tầm Chiêu cũng quả thực không thể để mình chịu thiệt thòi.
Xem ra chuyện này có kịch hay! Có kịch hay!!
Mộ Dung Tri càng nghĩ càng hưng phấn!!
“Thanh Thanh, anh nói em nghe, em ngủ Dương Tầm Chiêu rồi, Dương Tầm Chiêu cũng ngủ em rồi, Dương Tầm Chiêu nhất định đã ngủ không chỉ một lần đi, cho nên bây giờ là Dương Tầm Chiêu thiếu em, em nên đòi lại...” Mộ Dung Tri cảm thấy đây tuyệt đối là một chủ ý hay, đòi đi đòi lại như vậy, ngày tháng đương nhiên ngày càng dài, quan trọng nhất là hai người cũng thân mật khắng khít như vậy, chậm rãi nhất định sẽ có tình cảm, có tình cảm rồi tất cả đều dễ giải quyết.
“Mộ Dung Tri, anh xem em là con nít ba tuổi sao?” Hàn Nhã Thanh trực tiếp cắt ngang lời của Mộ Dung Tri, cô bất giác nâng cao giọng.
Mộ Dung Tri khẽ sững sốt, Thanh Thanh nhà anh về mặt tình cảm trước giờ đều chậm chạp, không khác gì con nít ba tuổi.
Đương nhiên, Thanh Thanh nhà anh ở những mặt khác rất lợi hại, không phải dễ dàng qua mặt như vậy.
Nhưng mà, Mộ Dung Tri cảm thấy chuyện này anh cũng không cần quá lo lắng, mấu chốt chuyện này nằm ở Dương Tầm Chiêu, với năng lực của Dương Tầm Chiêu, nếu anh không muốn ly hôn, nếu anh thật sự để ý Thanh Thanh, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể ly được.
“Thanh Thanh, thực ra tài sản của Dương Tầm Chiêu anh sớm đã điều tra ra rồi, chỗ anh có bảng chi tiết cực kỳ tường tận, anh nói em nghe, nếu em ly hôn với Dương Tầm Chiêu, cho dù chỉ được chia một phần mười tài sản của anh ta, cũng tuyệt đối có thể trở thành phú bà đệ nhất toàn cầu, sẽ có rất nhiều rất nhiều tiền, hahaha...” Cho nên Mộ Dung Tri không khuyên cô nữa, anh cảm thấy có lúc chuyện này càng khuyên ngược lại càng phản tác dụng, cho nên anh quyết định theo ý của Hàn Nhã Thanh.
Về phần những phiền phức khác liền để tự Dương Tầm Chiêu giải quyết đi.
“Anh sớm đã tra ra rồi, tại sao anh muốn điều tra tài sản của Dương Tầm Chiêu?” Hàn Nhã Thanh là người thông minh cỡ nào, thoáng chốc đã nắm được tin tức này.
“...” Mộ Dung Tri sững sờ, xem chút cắn đầu lưỡi mình, im bặt.
Đầu óc Mộ Dung Tri nhanh chóng xoay chuyển, nhanh chóng sắp xếp từ ngữ: “Vì em kết hôn với Dương Tầm Chiêu, hơn nữa, hai người lại là kết hôn hiệp nghị, thật nhanh sẽ ly hôn, cho nên anh đương nhiên phải điều tra rõ ràng tất cả tài sản của anh ta, như vậy đợi lúc hai người ly hôn, em mới không chịu thiệt.”
Anh không thể nói cho cô biết, anh sớm đã định “bán” cô cho Dương Tầm Chiêu rồi, cho nên anh đương nhiên phải điều tra rõ ràng ngọn nguồn của Dương Tầm Chiêu.
“Anh nói tiếp...” Hàn Nhã Thanh căn bản không tin anh, cô vừa nghe đã biết Mộ Dung Tri đang nói dối, giọng cô nhẹ nhàng nhàn nhạt lại tràn đầy uy hiếp.
Con ngươi Mộ Dung Tri bỗng nhiên lóe lên, vội vàng nói: “Chuyện này Minh Hạo cũng biết, hơn nữa có vài chuyện còn là Minh Hạo tra ra, không tin em có thể hỏi Minh Hạo.”
Lần này đầu óc Mộ Dung Tri xoay chuyển rất nhanh, biết lấy bảo bối Minh Hạo ra làm lá chắn, vì ai cũng biết, hai bảo bối chính là xương sườn của Hàn Nhã Thanh.
Quả nhiên, lần này Hàn Nhã Thanh không nói gì nữa.
“Thanh Thanh, em đợi chút, anh lập tức chuyển cho em...” Mộ Dung Tri âm thầm thở phào, muốn nhanh chóng chuyển đồ cho Hàn Nhã Thanh, anh phải nhanh chóng trốn đi, nếu không anh sợ sẽ bại lộ nhiều hơn.
Anh quá hiểu bản lĩnh của Hàn Nhã Thanh, ở trước mặt cô, trước giờ anh đều không thể che giấu được gì.
“Anh không cần chuyển cho em, không phải em muốn xem, mà là cho ông lão nhà họ Dương xem.” Hàn Nhã Thanh lại lần nữa cắt ngang lời anh, cô điều tra những chuyện này không phải vì cô muốn xem, thực ra cô không hề có chút hứng thú nào muốn biết Dương Tầm Chiêu có bao nhiêu tài sản, cô cảm thấy những thứ đó không có chút liên quan nào với cô.
“Cho ông cụ nhà họ Dương xem? Tại sao?” Mộ Dung Tri sững sờ, hoàn toàn không hiểu, điều tra tài sản của Dương Tầm Chiêu, sau đó cho ông cụ Dương xem? Ý gì?
“Cũng là lúc nên để ông cụ Dương có chút ý thức nguy cơ rồi, đừng cả ngày dùng sức lao động miễn phí, còn phách lối ương ngạnh.” Hàn Nhã Thanh bỗng nhiên cười cười, nhớ tới dáng vẻ cuồng vọng tự đại của ông cụ Dương uy hiếp Dương Tầm Chiêu, cô liền cảm thấy rất buồn cười.
“...” Đầu bên kia điện thoại, Mộ Dung Tri trực tiếp ngây ngô, cái gì? Tình huống gì đây?
Đây là tình huống gì?
Thanh Thanh nhà anh vì cái gì mà có bộ dạng muốn đòi lại công bằng này?
Mộ Dung Tri hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận thăm dò: “Thanh Thanh, em đang đòi lại công bằng cho Dương Tầm Chiêu sao?”
Mộ Dung Tri nghe thấy lời vừa rồi của Hàn Nhã Thanh, phản ứng đầu tiên chính là Hàn Nhã Thanh muốn đòi lại công bằng cho Dương Tầm Chiêu, hơn nữa, cảm giác này vô cùng mãnh liệt.
Người có thể khiến Thanh Thanh nhà anh ra mặt đòi lại công bằng không nhiều, anh và Thanh Thanh quen biết nhiều năm như vậy nhưng trước giờ cũng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ này của Thanh Thanh, đương nhiên lão đại cũng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Tại sao lại cứ là Dương Tầm Chiêu đặc thù?
Anh ở trong lòng mặc niệm cho lão đại hai giây.
Nhưng anh ủng hộ tất cả quyết định của Thanh Thanh nhà anh.
“Anh cảm thấy anh ta cần em đòi lại công bằng cho anh ta sao?” Hàn Nhã Thanh khẽ sững sốt, cô đòi lại công bằng cho Dương Tầm Chiêu?
Dương Tầm Chiêu cần cô đòi lại công bằng sao? Rõ ràng không cần.
Cô chỉ vì khiến ông cụ Dương nhanh chóng chuyển cổ phần Dương thị cho Dương Tầm Chiêu, sau đó cô liền có thể thành công rút lui.
“Quả thực không cần.” Mộ Dung Tri khẽ sững sờ, theo lý mà nói Dương Tầm Chiêu quả thực không cần, Dương Tầm Chiêu không biết mạnh hơn anh bao nhiêu lần.
“Thanh Thanh, em thật sự định ly hôn với Dương Tầm Chiêu sao?” Mộ Dung Tri hỏi câu này có vài phần thăm dò, anh muốn biết trong lòng Hàn Nhã Thanh rốt cuộc nghĩ thế nào.
“Đương nhiên, chúng em là hiệp nghị kết hôn, trên hiệp nghị viết rất rõ ràng.” Hàn Nhã Thanh không nghĩ nhiều, trả lời rất trực tiếp, cô lại liếc nhìn hiệp nghị vừa ký, hiệp nghị mới viết càng rõ ràng hơn, Dương Tầm Chiêu lấy được cổ phần của Dương thị xong thì họ sẽ lập tức ly hôn.
Đây là hi vọng của Dương Tầm Chiêu, cũng là hi vọng của cô.
Khóe môi Mộ Dung Tri khẽ nhếch, hiệp nghị? Hai người rõ ràng đã ngủ chung rồi, còn nói hiệp nghị cái gì.
Đương nhiên, lời này Mộ Dung Tri nhất định không thể nói rõ, anh ngẫm nghĩ, lại thử hỏi: “Vậy hiệp nghị của hai người có viết rõ, lúc em và Dương Tầm Chiêu ly hôn có thể phân bao nhiêu tài sản của anh ta không?”
Hàn Nhã Thanh khẽ nhướn mày, trong hiệp nghị của họ không viết điểm này, hiệp nghị cũ không viết, hiệp nghị mới cũng không viết.
Cho nên Hàn Nhã Thanh trước giờ chưa từng nghĩ tới điểm này.
Nhưng mà, cô nhớ tới tối qua Dương Tầm Chiêu dụ cô thay đổi hiệp nghị, cô cảm thấy mình không hung hăng gõ cho anh một cái, dường như có chút đáng tiếc.
Đương nhiên, tiền của cậu ba Dương, cô sợ là có mạng cầm, không hẳn có mạng xài, cho nên, vẫn là bỏ đi.
Tiền bạc đối với cô mà nói, đủ xài là được, tiền cô kiếm được đủ để cô và hai bảo bối dùng rồi.