CHƯƠNG 16: NGƯỜI ĐÀN ÔNG KIA LÀ AI?
Mà giờ phút này, anh ta nghe cô nói với giọng điệu này, tâm tình thật sự không thể dùng một từ chấn động là có thể hình dung hết được.
"Người đàn ông kia là ai?" Sau một lát Dụ Vỹ Phàm mới tìm lại được khả năng nói chuyện.
"Tôi không biết, có quan trọng sao?" Giọng nói của Hàn Nhã Thanh càng thản nhiên hơn, không hề có chút gánh nặng nào.
Dụ Vỹ Phàm lại choáng váng, rối loạn, chuyện như vậy mà không quan trọng à?
Cô không biết người đàn ông kia là ai, rất rõ ràng người đàn ông kia cũng không biết cô là ai. Vậy thì hôm qua hai người bọn họ đều bịt mắt ngủ với nhau sao?
Đôi mắt Dụ Vỹ Phàm nhìn chằm chằm vào cô, muốn nhìn thấu cô, lại phát hiện mình không nhìn ra được bất kỳ manh mối nào trên mặt cô. Nhìn cô như vậy, anh ta đột nhiên phát hiện ra trong đôi mắt đen láy của cô lộ ra vẻ quyến rũ, cho dù là cái kính tối màu này cũng không thể che giấu được.
"Cho nên tất cả mọi chuyện hôm nay cũng là vì tìm cô à?" Nụ cười vô lại trên miệng Dụ Vỹ Phàm biến mất, có phần nghiêm túc nói: “Có cần tôi điều tra về người kia giúp cô không? Như vậy cô cũng dễ đề phòng hơn."
Anh ta tất nhiên nhìn ra cô không muốn bị người đàn ông kia tìm được. Lần này, anh ta không phải là ham chơi mà thật sự muốn giúp cô.
"Có một loại người, anh động một ly anh ta có thể nhìn ra một dặm. Anh cảm thấy anh động một dặm, anh ta còn không phá được cả ván cờ sao?" Hàn Nhã Thanh liếc nhìn anh ta, mầu mắt hơi sẫm lại: "Anh đừng quên, hôm nay người bị mời đến Cục cảnh sát tra hỏi chính là anh."
Thật ra cô không ngờ rằng người đàn ông kia sẽ gióng trống khua chiêng như vậy, lại còn dùng tới cả lực lượng của Cục cảnh sát nữa.
Cô biết rất rõ ràng, lấy năng lực của người kia thì sợ rằng chỉ cần có chút sơ hở là có thể điều tra ra được tất cả.
Cho nên cô không thể có bất kỳ động tác nào, cô cũng không dám để cho Dụ Vỹ Phàm làm bừa.
"..." Dụ Vỹ Phàm lập tức đen mặt. Cô có cần nói chuyện trắng ra như vậy không? Cũng quá tổn thương người khác rồi!
Nhưng điều làm cho người ta buồn bực chính là anh ta phát hiện mình tự nhiên không có cách nào phản bác.
Anh ta… quả thật không phải là đối thủ của người đàn ông kia!
Trong đôi mắt anh ta nhìn về phía Hàn Nhã Thanh đã có vẻ khác thường. Là ai nói cô ngu, nói cô ngốc chứ? Cô gái này không lộ cảm xúc nhưng lại hiểu rõ tất cả.
Nhưng nếu người đàn ông kia thậm chí có thể điều tra ra được sáng sớm hôm nay anh ta đi ngang qua đó, không biết có thể điều tra ra được cô không?
Trong bữa tiệc đính hôn tiếp theo không biết có thể xảy ra chuyện gì không?
Bây giờ đã sắp đến giờ tổ chức bữa tiệc đính hôn, mà một nhân vật chính trong đó - anh trai của anh ta không ngờ còn chưa xuất hiện!
Anh ta đột nhiên cảm thấy bữa tiệc đính hôn tiếp theo có thể sẽ có “đặc sắc” không tưởng tượng nổi!
Mà bây giờ điều khiến cho anh ta chờ mong chính là cô sẽ ứng phó như thế nào?
Thời gian trôi qua từng chút một, đã đến giờ rồi nhưng Dụ Vỹ Luân là nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện.
Sắc mặt Ông cụ Hàn tối lại. Vẻ mặt người nhà họ Dụ hơi phức tạp. Những người khác trong nhà họ Hàn hình như có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Hàn Nhã Thanh được Ông cụ Hàn đưa tới đại sảnh vẫn cúi đầu, ngoan ngoãn đứng đó, hình như không ý thức được tình huống này sẽ mang tới khó xử cho cô.
"Phản ứng của Cô Hàn quả nhiên trì độn, đã đến lúc này rồi mà hình như vẫn hoàn toàn không hiểu rõ tình hình. Đến giờ chú rể còn chưa xuất hiện, cô ta lại không biết sốt ruột sao?" Trên lầu ba, Cậu năm Tào nhướng mày, đôi mắt có vẻ không hiểu quay sang nhìn Dương Tầm Chiêu bên cạnh, thật sự không biết anh muốn xem cái gì?
"Hoặc là cô ta thật sự không sốt ruột." Khóe miệng Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, cảm giác trên mặt như đã bớt lạnh hơn, hình như anh thật sự hài lòng khi thấy lúc này cô không nóng nảy vậy.
Nếu người phụ nữ đêm qua thật sự là cô, cô thật sự không thể sốt ruột được.