Mục lục
Vợ yêu nghịch ngợm quá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 201: THÂN PHẬN THẬT CỦA CẬU BA DƯƠNG (1)




CHƯƠNG 201: THÂN PHẬN THẬT CỦA CẬU BA DƯƠNG (1)

Lời giải thích giấu đầu lòi đuôi của cô đã làm anh vui lòng, cô quan tâm đến anh quá nên mới quen giả vờ à?

“Thuốc đắng quá.” Dương Tầm Chiêu cầm thuốc lên, lông mày nhíu chăt, chỉ có điều nụ cưởi ở khóe môi lại đậm hơn vài phần.

Hàn Nhã Thanh khẽ mấp máy môi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn chê thuốc đắng, kỳ quái thật.

Chỉ có điều đột nhiên Dương Tầm Chiêu kề sát lại bên cô, rồi thì thầm vào tai cô: “Em đút tôi đi.”

Hàn Nhã Thanh sững sờ, đôi mắt cô trừng to, nhìn anh trân trân với vẻ bất ngờ? Anh ấy, anh ấy mới nói cái gì vậy?

Muốn cô đút cho anh hả? Chẳng qua chỉ là một viên thuốc thôi, anh muốn cô đút anh thế nào? Dùng miệng đút hay sao?

“Anh, anh mơ đi.” Hàn Nhã Thanh chợt nhớ đến một chuyện rất có thể, suýt nữa cô đã nhảy dựng lên, người đàn ông này đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Thấy cô tỏ thái độ như thế, nụ cười đắc ý thoáng hiện lên trong mắt Dương Tầm Chiêu, anh đưa viên thuốc đến trước mặt cô với vẻ nghiêm túc: “Sao hả? Chẳng qua chỉ muốn lấy thuốc ra giùm anh thôi, em có cần phải gắt gỏng thế không?”

“Anh muốn làm gì?” Giọng nói của anh được cố ý kéo dài ra, trông có vẻ đầy ẩn ý.

Anh nhận ra rằng mặc dù cô rất thông minh trên vài phương diện, nhưng về mặt tình cảm thì lại rất ngây ngô.

“…” Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, khi nãy thật sự là do cô nghĩ nhiều à?

Có điều Hàn Nhã Thanh vẫn cầm lấy hộp thuốc, mở ra, lấy hai viên theo hướng dẫn sử dụng rồi mới đưa đến trước mặt anh.

Chỉ có điều anh không lấy tay nhận mà lại kề sát khuôn miệng hoàn hảo của mình sang, rồi ngậm lấy viên thuốc trong tay cô.

Làm như vậy, môi của anh chạm vào tay của cô, ở khoảnh khắc môi anh chạm đến tay của cô, độ ấm trên môi anh cũng lan truyền đến tay cô, đột nhiên Hàn Nhã Thanh cảm thấy nóng lên, cô rụt về trong vô thức.

Hàn Nhã Thanh giả vờ lạnh lùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt cô lại đỏ ửng.

Ánh mắt Dương Tầm Chiêu lấp lánh nụ cười, đột nhiên anh nhận ra không ngờ cô sẽ xấu hổ, hơn nữa dáng vẻ xấu hổ của cô lại rất đáng yêu.

Dương Tầm Chiêu vừa mới đi công tác về, sau khi ăn cơm đã về công ty ngay, Hàn Nhã Thanh nói muốn về, lần này Dương Tầm Chiêu không nói gì, chỉ dặn dò tài xế chở cô về.

Hàn Nhã Thanh muốn đi xem hai cục cưng thêm lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn dằn lòng xuống.

Lúc chiếc xe chạy ngang trung tâm thương mại, Hàn Nhã Thanh dặn tài xế ngừng xe lại, lần trước cô đã ưng ý vài bộ quần áo cho hai cục cưng, nhưng vì chuyện của Tống Vân mà vẫn chưa kịp mua, bây giờ vừa khéo có thời gian, có thể mua quần áo được rồi.

“Thanh, anh về nước rồi, đang ở thành phố A, chúng ta gặp nhau đi.” Nhưng Hàn Nhã Thanh vừa bước chân vào trung tâm thương mại đã nhận được điện thoại của đàn anh.

“Có gì vậy anh?” Hàn Nhã Thanh thầm thấy bất ngờ, lần trước Mộ Dung Tri nói đàn anh về nước, nhưng sau đó rõ ràng đàn anh phải đi chấp hành nhiệm vụ, sao bây giờ lại về nước thế này?

Hơn nữa sao đàn anh lại về thành phố A? Còn sốt ruột đòi gặp cô nữa? Lẽ nào xảy ra chuyện gì đó rồi à?

“Không có gì, vừa khéo mới trở về nên tiện thể đến thăm em.” Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia đượm nét cười.

Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, không có gì là được, đàn anh vừa về nước, vừa khéo lại đến thành phố này, đương nhiên cô phải đi gặp đàn anh rồi, nhiều năm nay đàn anh luôn chăm sóc cô, đối xử tốt với cô, bây giờ đàn anh giống hệt như người thân của cô vậy.

Chỉ có điều cô biết Dương Tầm Chiêu vẫn luôn nghi ngờ mình, luôn điều tra mình, cô sợ đi gặp đàn anh lại dẫn đến những phiền phức không đáng có, sợ mình làm liên lụy đến đàn anh.

Dù gì thì thân phận của đàn anh tương đối bí mật, mặc dù bây giờ anh ấy đang ở trong nước, nhưng ai cũng không dám đảm bảo rằng mình sẽ được an toàn tuyệt đối, cô cũng không muốn đàn anh gặp nguy hiểm vì mình.

Đương nhiên người đàn ông bên kia nhận ra được sự do dự của cô, anh thầm thở dài.

Cô nhóc này vẫn rất ngô nghê trên phương diện tình cảm.

Nếu sớm biết là thế thì anh nên nói là có chuyện.

Người đàn ông ấy thở dài trong thinh lặng, rốt cuộc anh vẫn không nỡ cúp máy, đành đổi cách nói khác: “Đúng là có ít chuyện.”

“Đàn anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh chợt thay đổi, thái độ và giọng điệu của anh là cô thấy bất ngờ, có điều gương mặt cô trở nên nghiêm túc, trong lòng lại cảm thấy căng thẳng, nếu như đàn anh có chuyện thì cô phải đi.

Chuyện mà đàn anh nói chắc chắn không nhỏ, cô lo rằng có thể đàn anh đã gặp phải rắc rối gì đó, chứ bằng không đàn anh sẽ không đòi gặp cô trong tình hình như thế này đâu.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia lại thở dài trong thinh lặng, xem ra cô luôn nghĩ rằng anh tìm cô ấy chỉ vì công việc mà thôi, ngoại trừ việc chính ra thì không còn gì khác nữa.

Nhiều năm nay, trước giờ cô vẫn không nhận ra tình cảm anh dành cho cô sao?

Anh biết cô ngây ngô trong chuyện tình cảm, vốn dĩ anh nghĩ rằng mình có thể đợi, đợi cho đến khi cô hiểu được lòng anh, nhưng anh nào ngờ đột nhiên cô lại kết hôn với người đàn ông khác.

Mặc dù chỉ là hôn nhân hợp đồng mà thôi, nhưng anh vẫn không khỏi thấy đau lòng, không khỏi sợ hãi, anh sợ cô sẽ…

“Gần đây em với Dương Tầm Chiêu ra sao rồi?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, rồi mới hỏi một câu.

Hàn Nhã Thanh khẽ sững sờ, cô và Dương Tầm Chiêu? Sao đột nhiên đàn anh lại hỏi đến chuyện của Dương Tầm Chiêu kia chứ?

“Sao thế?” Hàn Nhã Thanh hơi sững sờ, cô không trả lời mà hỏi ngược lại, mặc dù cô và đàn anh giống hệt như người thân vậy, nhưng ai cũng có bí mật của mình, mỗi người đều có chuyện riêng tư, cô nên tôn trọng chuyện riêng tư của Dương Tầm Chiêu.

Cũng giống như việc cô giữ bí mật cho tổ chức, tuyệt đối không tiết lộ bất kỳ bí mật nào của tổ chức.

Nghe giọng điệu của cô, đôi mắt người đàn ông ấy khẽ tối đi, cho dù chỉ nói chuyện với nhau qua điện thoại nhưng anh vẫn cảm nhận được sự phòng bị của cô.

Phòng bị? Phòng bị anh vì Dương Tầm Chiêu?

Chuyện này khiến cho anh ta cảm thấy rất khó chịu, cô và Dương Tầm Chiêu chỉ mới ăn ở với nhau trong vài ngày ngắn ngủi mà thôi, còn anh và cô đã quen biết nhau vài năm, bây giờ cô lại phòng bị anh vì Dương Tầm Chiêu ?

Anh ta thầm hít sâu một hơi rồi tự an ủi chính mình, có lẽ cô không muốn nói mà thôi.

Thực chất Hàn Nhã Thanh không hề có ý phòng bị anh ta, chỉ đơn giản là không muốn nhiều lời, không muốn tiết lộ chuyện riêng có liên quan đến Dương Tầm Chiêu mà thôi.

“Dương Tầm Chiêu sai người điều tra chuyện của em ở nước M.” Anh khựng lại, rồi đột nhiên nói tiếp.

“Ừm, em biết.” Hàn Nhã Thanh không hề thấy bất ngờ về chuyện này một chút nào, với tính cách của Dương Tầm Chiêu, nếu như anh không điều tra cô thì mới là chuyện lạ.

Vốn dĩ cô nghi ngờ Dương Tầm Chiêu chính là người đàn ông của năm năm trước, nên mới lo lắng anh điều tra về chuyện xảy ra trong năm năm trước, điều tra hai đứa trẻ, bởi vậy cô hơi căng thẳng.

Nhưng sau đó cô đã làm xét nghiêm DNA, kết quả xét nghiệm cho thấy Dương Tầm Chiêu không có quan hệ huyết thống với hai đứa trẻ.

Nên cô cũng không lo lắng mấy.

Dù gì người bình thường sẽ không thể điều tra được chuyện của tổ chức.

Nhưng câu nói tiếp theo của người đàn ông ấy lại khiến cho Hàn Nhã Thanh sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK