CHƯƠNG 271: HẬU QUẢ KHI CẬU BA DƯƠNG TỨC GIẬN (4)
Lúc này Hàn Nhã Thanh thật sự rất muốn xuống xe nhưng Dương Tầm Chiêu lại đang nắm tay cô rất chặt, hơn nữa dáng vẻ bây giờ của anh đúng là dọa người. Hàn Nhã Thanh biết lúc này không nên trêu chọc anh nữa.
Mà hiện giờ Liên Cung vẫn còn ở bên ngoài.
Liên Cung nhìn thấy Hàn Nhã Thanh lên xe nhưng thư ký Lưu lại xuống xe, sau đó tất cửa sổ xe đều được kéo lên, loại kính cửa sổ xe đặc chế này đã chặn hết tầm nhìn, không có cách nào nhìn thấy bên trong xe.
Liên Cung bước tới, đập mạnh vào cửa sổ xe, nhưng chất lượng kính cửa xe của Dương Tầm Chiêu quá tốt cho dù Liên Cung có đập mạnh đến đâu thì anh ta cũng không thể nào đập vỡ bằng tay được.
"Dương Tầm Chiêu, anh làm gì vậy? Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, anh gây khó dễ cho một người phụ nữ thì có đáng mặt đàn ông không?" Giờ phút này, Liên Cung thật sự lo lắng cho Hàn Nhã Thanh. Anh ta hiểu rõ Dương Tầm Chiêu. Dương Tầm Chiêu bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng khi có chuyện thì lại cực kỳ tàn nhẫn.
Người khác tàn nhẫn cùng lắm là giết người, còn Dương Tầm Chiêu tàn nhẫn lại là khiến người ta sống không bằng chết.
Anh ta hơi hối hận vì mấy câu nói mập mờ với Hàn Nhã Thanh lúc nãy. Anh ta biết rõ trong tình huống này những lời nói đó sẽ kích thích người đàn ông đến mức nào.
Anh ta kích thích Dương Tầm Chiêu nhưng người gặp phải xui xẻo chính là Hàn Nhã Thanh.
Anh ta thật sự hối hận, bởi vì lo lắng cho nên hối hận.
Anh ta thừa nhận anh ta không chỉ là vì chướng mắt thái độ phách lối ngông cuồng của Dương Tầm Chiêu mà thật ra còn bởi vì anh ta ghen.
Dương Tầm Chiêu chỉ dừng xe trước mặt bọn họ, cũng không nói gì thế nhưng Hàn Nhã Thanh lại tự giác đi lên xe của anh, cho nên lúc đó anh ta cực kỳ ghen tỵ.
"Xem ra, anh ta thật sự lo lắng cho em nhỉ?" Trên xe, khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, nụ cười như có như không, thoạt nhìn khiến người ta sởn tóc gáy.
Đương nhiên những lời này là Dương Tầm Chiêu nói cho Hàn Nhã Thanh nghe nhưng lúc này ánh mắt anh lại không nhìn Hàn Nhã Thanh, cũng không nhìn đến Liên Cung đang đứng ngoài cửa sổ xe.
Thậm chí Hàn Nhã Thanh cũng không biết rốt cuộc lúc này anh đang nhìn gì?
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên nhưng không trả lời, bởi vì cho dù cô trả lời những lời này của Dương Tầm Chiêu thế nào đi nữa cũng chỉ tổ chọc anh giận thêm mà thôi.
Dương Tầm Chiêu không nghe thấy cô trả lời, khóe môi anh hơi nhếch, nụ cười hờ hững lại lần nữa khiến người ta run sợ.
Từ trước tới giờ Hàn Nhã Thanh là người rất nhạy cảm, đương nhiên cô cũng nhận ra được sự khác lạ của anh. Lúc này cho dù ai thấy Dương Tầm Chiêu cũng đều sợ hãi.
Hàn Nhã Thanh từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất nhưng khoảnh khắc này cô cũng hơi kinh hãi. Hai người kết hôn lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh ngồi đó, không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Liên Cung ở ngoài xe không nhận được câu trả lời, anh ta càng cuống hơn, lại đập mạnh vào cửa sổ xe lần nữa: "Dương Tầm Chiêu, anh ra đây, chúng ta đấu tay đôi."
Dương Tầm Chiêu cười khinh khỉnh, đấu tay đối với anh ta? Chỉ dựa vào một mình Liên Cung ư? Anh ta không có tư cách đó.
Biểu hiện này của Dương Tầm Chiêu rõ ràng là khinh thường Liên Cung, dường như đối với anh mà nói Liên Cung hoàn toàn không có chút uy hiếp nào cả.
Nhưng anh đậu xe ở đây rõ ràng là cố ý cho Liên Cung nhìn thấy.
Haiz, đàn ông ấy à, có đôi khi khá mâu thuẫn và ngây thơ, đương nhiên Hàn Nhã Thanh không thể nói ra điều này vào lúc này.
Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ thì Dương Tầm Chiêu đột nhiên đảo mắt nhìn cô sau đó chậm rãi mở miệng: "Hôm nay Liên Cung đã đến nhà họ Hàn cầu hôn?"
"Ừm." Hàn Nhã Thanh khẽ lên tiếng, trong lòng âm thầm suy đoán dụng ý của anh lúc này, không phải anh đều biết hết rồi à? Sao còn hỏi cô nữa chứ?
Lúc này giọng nói của Dương Tầm Chiêu nghe có vẻ trầm thấp, chậm rãi khiến Hàn Nhã Thanh cảm thấy khó thở, lồng ngực thắt lại, cô biết anh càng như vậy thì càng chứng tỏ anh đang tức giận và đương nhiên sẽ càng đáng sợ hơn.
Nói thật, lúc này câu hỏi của anh đúng là khiến cô cảm thấy thấp thỏm không yên.
"Hai người trò chuyện với nhau vui nhỉ?" Ánh mắt của anh vẫn nhìn cô, khóe miệng hình như hơi cong lên, giọng nói vẫn trầm thấp, chậm rãi. Anh ngồi ở đó cơ thể không nhúc nhích cũng không có ý muốn tới gần Hàn Nhã Thanh chút nào.
Chỉ là bầu không khí ngột ngạt ấy khiến người ta khó thở, như thể sẽ chết ngạt trong giây lát vậy.
"A?" Thông minh như cô mà giờ phút này vẫn không hiểu được ý của anh.
Nói chuyện vui vẻ nghĩa là gì? Ai nói chuyện vui vẻ với ai?
Nói thật, cô chỉ nói với Liên Cung có vài câu, hơn nữa mỗi lần đều là mang theo ý đối chọi gay gắt, thực sự không thể nói là trò chuyện vui vẻ với nhau được.
Ngược lại cô lại trò chuyện với ông cụ Liên rất vui, nhưng chuyện này lúc nãy ngay cả người nhà họ Hàn cũng không biết nữa là, sao Dương Tầm Chiêu có thể biết được chứ?
Chẳng lẽ anh có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ sao?
"Liên Cung tặng em một xe tải hoa hồng?" Hàn Nhã Thanh chưa nghĩ ra thì giọng nói của Dương Tầm Chiêu lại vang lên lần nữa, lần này là nói luôn đến chuyển một xe tải hoa hồng.
Hàn Nhã Thanh mím môi. Cô đã sớm nghĩ tới Dương Tầm Chiêu hoàn toàn biết hết thảy mọi việc, trước đó lúc anh gọi điện thoại hẳn là đã biết rồi.
Chỉ là lúc đó anh không nhắc tới cho nên cô còn tưởng rằng anh không để ý, cô còn tưởng rằng anh không phải là người kiêu ngạo, bá đạo, độc đoán như thế, nhưng bây giờ xem ra đều là do cô tự tưởng tượng về anh quá “tốt đẹp” rồi. .
"Em thích không?" Lúc này trong con ngươi hơi nheo lại của Dương Tầm Chiêu không chỉ toát lên sự lạnh lẽo, mà còn cả điên cuồng giống như gió giật mây vần, nhưng giong nói vẫn trầm thấp, chậm rãi ấy lại khiến người ta hoàn toàn không nhận ra được lửa giận trong đó.
Anh như vậy lại càng khiến người ta lạnh toát từ đầu đến chân.
Cũng may lúc này là Hàn Nhã Thanh, nếu đổi là người khác thì sợ rằng đã bị anh dọa chết khiếp rồi.
"Em..." Hàn Nhã Thanh muốn nói, cô không hề nhận hoa của Liên Cung.
"Vì thế, buổi tối còn lưu luyến không rời, sự xuất hiện của anh đã quấy rầy hai người rồi?" Nhưng Dương Tầm Chiêu cũng không cho cơ hội giải thích, từng câu từng chữ trong giọng nói chậm rãi cất lên như búa bổ.
Hàn Nhã Thanh nhíu mày, cái quái gì vậy trời?
Buổi tối lưu luyến không rời là có ý gì? Ai lưu luyến không muốn rời khỏi ai? Cô và Liên Cung sao?
Con mắt nào của anh nhìn thấy cô lưu luyến không rời Liên Cung chứ?
Anh tới làm phiền họ là ý gì? Nói như thể cô và Liên Cung thật đã làm ra chuyện gì đáng xấu hổ không bằng.
Trong đầu anh toàn nghĩ chuyện nhảm nhí thế à?
Không, Hàn Nhã Thanh cảm thấy bây giờ anh đã hoàn toàn mất hết khả năng phán đoán rồi, đương nhiên Hàn Nhã Thanh không thể để cho anh tiếp tục hiểu lầm nữa, cô phải giải thích rõ ràng mới được, nếu không cô thật sự không biết Dương Tầm Chiêu sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo nữa.
"Em thật sự không biết trước việc Liên Cung đến nhà họ Hàn cầu hôn em..."
"Nhưng em đã trở về." Dương Tầm Chiêu lại cắt ngang cô lần nữa, lúc này Dương Tầm Chiêu đã hoàn toàn không nói lý lẽ nữa rồi.
"Em trở về là bởi vì ông cụ Liên đến nhà họ Hàn, ông cụ Liên nói nếu em không trở về ông ấy sẽ không rời đi..." Ý của Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, cô trở về không phải vì Liên Cung, mà là vì ông cụ Liên “ăn vạ” ở nhà họ Hàn.
"Đây chính là lý do em trở về? Ông ta có đi hay không thì liên quan gì đến em? Đó là chuyện của nhà họ Liên, có liên quan tới em à?" Một khi cậu ba Dương Dương đã càn quấy thì không ai có thể sánh bằng.