CHƯƠNG 30: KHÔNG VỘI
"Chị, sao chị về mà không nói trước một tiếng để tôi đi đón chị. Nếu chị đã về, vậy hãy nhanh về nhà đi." Hàn Nghiên Nghiên cố nén cơn giận trong lòng, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười nhìn có cảm giác quá giả tạo.
Lúc này đang ở bên ngoài, cô ta không thể làm gì Hàn Nhã Thanh , nhưng về đến nhà, cô ta sẽ có cơ hội trừng trị cô.
Hàn Nhã Thanh làm sao có thể không biết được tâm tư của cô ta, trong lòng cô thầm cười lạnh. Món nợ năm năm trước cũng nên tính toán kỹ càng. Nếu bọn họ còn dám chọc cô, vậy đừng trách cô không khách sáo.
"Được." Hàn Nhã Thanh trả lời tự nhiên, hình như không biết gì về tâm trạng của Hàn Nghiên Nghiên .
Hàn Nhã Thanh từ đầu đến cuối đều không hề liếc mắt nhìn Dụ Vỹ Luân, hoàn toàn không để ý tới anh ta, giống như anh ta căn bản không tồn tại vậy.
Dụ Vỹ Luân rõ ràng cũng phát hiện ra điểm này, sắc mặt có chút khó coi. Cho dù anh ta chán ghét cô, không thích cô, nhưng bị cô không để ý tới như vậy, trong lòng anh ta vẫn không thoải mái.
Chỉ là Hàn Nhã Thanh đã xoay người, rời đi.
Dụ Vỹ Luân nhìn bóng lưng cô rời đi, mắt chậm rãi nheo lại, dường như hơi lạnh lại có chút tức giận, hoặc còn có chút không cam lòng.
"Vỹ Luân , chúng ta đi thôi." Hàn Nghiên Nghiên thấy anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Nhã Thanh thì sa sầm mặt xuống, vội vàng kéo anh ta rời đi.
Cô ta phát hiện mới năm năm không gặp, Hàn Nhã Thanh hình như đã khác trước, không còn dáng vẻ quê mùa, đần độn như năm năm trước nữa.
Hàn Nhã Thanh tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Hôm nay cô hẹn gặp Dinh Dinh ở đây.
"Anh ba, anh có phát hiện ra không, vừa rồi cô cả Hàn thậm chí còn chẳng thèm nhìn Dụ Vỹ Luân ." Cậu năm Tào làm cảnh sát nên ánh mắt quan sát rất tỉ mỉ, thông qua hình ảnh theo dõi đã phát hiện ra điểm này: “Cô ấy còn hận Dụ Vỹ Luân vì chuyện năm năm trước sao?"
"Cậu thấy trên mặt cô ta vừa rồi có chút thù hận nào không?" Giọng nói của Dương Tầm Chiêu có vẻ không để ý, nhưng ý muốn thể hiện ra lại rõ ràng mà chắc chắn.
So với cậu năm Tào , anh nhìn thấy rõ ràng hơn.
"Thật ra thì không có." Cậu năm Tào nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của Hàn Nhã Thanh liền nhíu mày lại: “Vậy sao cô ấy không liếc mắt nhìn Dụ Vỹ Luân? Theo lý thuyết không nên như vậy chứ? Dù sao bọn họ đã suýt nữa thì đính hôn."
"Nếu cô ta căn bản không thích Dụ Vỹ Luân , căn bản không muốn lấy Dụ Vỹ Luân thì sao?" Mắt Dương Tầm Chiêu lóe lên vẻ thâm trầm. Hoặc năm năm trước, anh đã thật sự giúp cô một chuyện lớn.
"Nhưng năm đó nếu không phải vì anh ba, cô ấy có thể đã thật sự đính hôn với Dụ Vỹ Luân , nói không chừng bây giờ sớm đã cưới rồi." Cậu năm Tào cảm thấy chuyện này có phần không hợp lý.
"Vậy thì cũng chưa chắc." Trong đôi mắt sâu thẳm của Dương Tầm Chiêu mơ hồ có thêm chút ý tứ sâu xa. Anh đang suy nghĩ, nếu trước đây anh không làm như vậy, nói không chừng có thể thấy được một trò hay khác.
Nếu cô đúng là người phụ nữ đêm hôm đó, cô biết chuyện Dụ Vỹ Luân làm thì tuyệt đối sẽ không mặc cho người khác bắt nạt.
"Anh ba, có cần em đi thử cô ấy không?" Mắt Cậu năm Tào chợt lóe sáng, cậu ta đột nhiên thấy hứng thú. Nếu đúng như anh ba đã đoán, thật ra chuyện này có chút thú vị.
"Không vội." Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm vào Hàn Nhã Thanh trên màn hình giám sát, khóe miệng chậm rãi cong lên. Nếu cô đã trở về, chuyện này lại không cần vội.
Anh tạm thời không muốn đánh rắn động cỏ. Anh muốn nếu không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định phải làm cho cô không có chỗ nào có thể trốn được.
"Nghe ý của Hàn Nghiên Nghiên rõ ràng không biết chuyện cô ấy trở về. Anh nói xem, cô ấy trở về lại không về nhà, một mình tới đây làm gì?" Cậu năm Tào thấy Hàn Nhã Thanh ngồi yên tĩnh ở trong đại sảnh, trên gương mặt lộ ra chút nghi ngờ.
Dương Tầm Chiêu không nói gì, chỉ hơi nheo mắt lại. Anh cũng muốn biết một mình cô tới đây muốn làm gì?