CHƯƠNG 90: ĐỜI NGƯỜI DÙ ĐẾN NƠI ĐÂU CŨNG CÓ THỂ TRÙNG PHÙNG
Suy cho cùng, tình cảm lão đại dành cho Hàn Nhã Thanh vô cùng chân thành, cho nên cũng thật lòng quan tâm đến chuyện của Hàn Nhã Thanh.
“Không cần, trực tiếp gọi điện cho Thanh Thanh là được rồi” Thế nhưng, người đàn ông ở phía bên kia lại từ chối lời gợi ý của cậu ta, mà giọng điệu nói chuyện cũng rất bình tĩnh, rất tự nhiên.
“Ớ” Mộ Dung Tri sửng sốt, xem ra anh lo lắng thừa hơi rồi, nhưng mà, phản ứng của lão đại sao lại bình thường thế? Đó là chuyện của Hàn Nhã Thanh cơ mà, là chuyện lớn có liên quan đến hai đứa bé!!
Thế mà lão đại vẫn cứ lạnh lùng thờ ơ như vậy? Thậm chí còn không thèm quan tâm?!
Lão đại không sợ hai đứa bé cùng Hàn Nhã Thanh bị người khác cướp mất hay sao? Người kia là Dương Tầm Chiêu đó!!
Nhưng mà lão đại đã không gấp gáp thì cậu ta vội vàng làm cái gì, sau khi gọi điện thoại, chuyện trong lòng Mộ Dung Tri coi như ổn thoả, cậu ta liền tập trung làm giám định, chỉ cần có kết quả thì sẽ ngay lập tức gọi cho Hàn Nhã Thanh.
Bởi vì sợ Dương Tầm Chiêu phát hiện nên Hàn Nhã Thanh rốt cuộc cũng không đến thăm hai đứa nhỏ, sau khi rời khỏi trung tâm gíam định của Mộ Dung Tri liền quay về biệt thự.
Tối hôm qua Dương Tầm Chiêu ra ngoài lúc nửa đêm, cô cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình, nhưng Hàn Nhã Thanh lại không dám đi tìm hiểu, sợ bị Dương Tầm Chiêu phát hiện, lúc đó mọi chuyện sẽ càng rối ren hơn.
Tối qua sau khi trở về Dương Tầm Chiêu liền ngủ trong phòng cô, điều này khiến cho Hàn Nhã Thanh kinh hãi không thôi, thái độ của Dương Tầm Chiêu đối với cô thực sự rất kì lạ.
Gần 4 giờ, điện thoại của Hàn Nhã Thanh bỗng nhiên reo lên, thấy cuộc gọi đến là của Dương Tầm Chiêu, lông mày cô vô thức nhướn lên, nhưng sau đó vẫn nhanh chóng bắt máy.
“Tối nay về nhà một chút, bốn rưỡi tôi sẽ về đón em” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu vang lên, vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào.
“Được” Hàn Nhã Thanh có chút sửng sốt, đến nhà họ Dương sao? Cô nhớ đến bức tranh kia, nhớ đến Dương Bạc Vệ, đến nhà họ Dương có phải sẽ có cơ hội được gặp Dương Bạc Vệ không?
Bởi vì đột nhiên bị Dương Tầm Chiêu ép hôn, sau đó lại thêm việc gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nên cô không còn tâm trí đâu mà đi điều tra chuyện bức ảnh kia nữa. Tối nay đi đến nhà họ Dương, có thể....
“Tôi có cần chuẩn bị gì không?” Hàn Nhã Thanh nhớ ra đây là lần đầu tiên đến nhà họ Dương, dù sao cũng là gặp mặt bề trên, ít ra cũng nên chuẩn bị chút gì đó chứ?
Để mà trang điểm lộng lẫy tỉ mỉ thì ít nhất cũng phải tốn mấy tiếng đồng hồ, nhưng trước giờ cô không thích mấy chuyện đấy, mà trước đó Dương Tầm Chiêu cũng không nói, nên cô càng lười hơn.
Lúc này anh mới gọi điện đến báo, e là cũng chẳng có nhiều thời gian chuẩn bị.
“Không cần” Dương Tầm Chiêu trả lời rất nhanh, người phụ nữ của anh còn không trang điểm cho anh ngắm thì người khác dựa vào đâu mà được hưởng chứ.
Anh cưới cô không phải để cho người khác ngắm.
Hơn nữa anh biết cô không thích mấy chuyện này, vậy nên cứ như bình thường là được.
Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh lóe lên, không cần? Cái gì cũng không cần sao? Khóe môi cô vô thức cong lên, nếu như anh đã nói không cần, vậy thì cô cứ tự do thoải mái thôi vậy.
Dù sao thì hiện giờ cô có trang điểm như thế nào thì cũng chẳng có gì khác biệt, mà cô cũng không có ý định làm vừa lòng người khác.
Quan niệm giờ giấc của Dương Tầm Chiêu rất tốt, nói 4 rưỡi đến đón cô thì sẽ không lệch một giây nào, điểm này rất giống cô.
Dương Tầm Chiêu thấy dáng vẻ hiện giờ của cô giống hệt như lúc anh rời đi, thậm chí quần áo cũng không hề thay, anh nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
Cô quả thật rất biết nghe lời! Sao bình thường không thấy cô ngoan ngoãn như vậy nhỉ?
“Sao vậy?” Thấy anh đột nhiên cười, Hàn Nhã Thanh bỗng nổi hết da gà.
“Không có gì, tốt lắm” Nhìn thấy bộ dạng này của cô, khóe môi của Dương Tầm Chiêu cong lên, nụ cười trên mặt ngày càng rõ ràng.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh run lên vì kinh ngạc, tốt lắm? Xin hỏi tốt chỗ nào ạ?
Cô thực sự không hiểu câu tốt lắm này của anh là đang ám chỉ điều gì, cũng không biết tốt ở đây là tốt thật hay tốt giả nữa?
Vì không rõ mục đích của Dương Tầm Chiêu là gì, cho nên mọi hành động của anh cô bắt buộc phải cẩn thận ứng phó.
Nhà họ Dương ở cách đó khá xa, trên đường lại kẹt xe cho nên tốn khá nhiều thời gian, lúc bọn họ đến nơi cũng đã gần 6 giờ.
Dương Tầm Chiêu lái xe vào bên trong khu nhà, toàn bộ xung quanh đều vô cùng yên tĩnh.
Khu nhà của Dương gia vô cùng rộng, Dương Tầm Chiêu lái xe mất gần 10 phút mới vào đến cửa nhà của khu biệt thự nguy nga tráng lệ này.
Nhưng mà, lúc cửa nhà được mở ra cô mới thấy rằng, từ cổng lớn của khu cho đến đây, Hàn Nhã Thanh chưa thấy bóng dáng của bất kì người nào.
Dương gia nhà lớn thế lớn sự nghiệp lớn là vậy nhưng ngay cả một người giúp việc cũng không thấy đâu. Hôm nay Dương Tầm Chiêu dẫn cô quay về đây, cô không tin nhà họ Dương không có ai là không ai biết chuyện này?
Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ cong lên, nhìn tình cảnh này, xem ra cô không được chào đón rồi, nói trắng ra là có người muốn cô bẽ mặt.
Hàn Nhã Thanh biết nhà họ Dương hiện giờ vẫn do Ông cụ Dương làm chủ, cho nên, không cần mất công suy đoán, Hàn Nhã Thanh cũng biết được ai là người bày trò.
Những chuyện này trước giờ Hàn Nhã Thanh không thèm để bụng, hay nói chính xác hơn thì cô thoải mái xuề xòa, dù sao thì cô với Dương Tầm Chiêu cũng là hợp đồng hôn nhân, mà đối với Ông cụ Dương thì chẳng khác nào lừa bịp cả.
Nếu như Ông cụ Dương đối xử với cô quá tốt, thì màn kịch này lại không thể tròn vai rồi.
Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu trầm xuống, nhưng lại không nói gì, liền bước xuống, mở cửa xe cho cô, sau đó tay anh nghiễm nhiên ôm lấy eo cô, dẫn cô đi vào trong.
Hàn Nhã Thanh cũng vô cùng phối hợp với anh, bất luận thế nào, cô chắc chắn sẽ cùng với anh diễn tốt màn kịch này.
Cửa nhà được mở ra, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng khách đều đổ dồn về hướng này.
Hàn Nhã Thanh cũng lặng lẽ quan sát vài người đang ngồi trong phòng.
Lúc này, trong phòng khách cũng chỉ có vài người, gồm Ông cụ Dương, Dương lão phu nhân cùng với một người con trai chừng 20 tuổi.
Hàn Nhã Thanh nhận ra người con trai đó là em cùng cha khác mẹ của Dương Tầm Chiêu.
Nhưng Hàn Nhã Thanh lại không thấy Dương Bạc Vệ, dù hai chân Dương Bạc Vệ tàn tật rất ít ra ngoài, nhưng những dịp như thế này cũng nên có mặt chứ?
Cô cứ nghĩ rằng hôm nay sẽ có cơ hội gặp Dương Bạc Vệ.
Lúc này Ông cụ Dương đang ngồi ngay chính giữa phòng khách, lúc nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, ánh mắt ông toát lên sự khinh thường.
Ngay sau đó ánh mắt ấy chuyển sang nhìn Dương Tầm Chiêu với đầy sự giận dữ.
Hàn Nhã Thanh hơi choáng váng, sự khinh thường dành cho cô, sự tức giận dành cho Dương Tầm Chiêu, xem ra Ông cụ Dương có hàng trăm hàng ngàn lí do không thích cô.
Thật ra, thái độ của Ông cụ Dương không khiến cô bất ngờ chút nào, suy cho cùng, thanh danh cô quả thật cũng khá bê bối, hơn nữa mặt mũi cũng không xinh xắn sáng sủa gì cho cam, nên việc ghép đôi với Dương Tầm Chiêu như thế này, quả thật “sỉ nhục” anh, thậm chí là “sỉ nhục” nhà họ Dương.
Tuy nhà họ Hàn ở thành phố Cẩm cũng có chút địa vị, nhưng so với gia thế nhà họ Dương thì quả thật chả đáng để vào mắt.
Vậy nên, cô không thể nào hiểu nổi vì sao Dương Tầm Chiêu lại khăng khăng chọn cô.
Khi Hàn Nhã Thanh đang chìm trong suy nghĩ của mình thì có một bóng dáng diễm lệ thướt tha từ phía phòng bếp bước ra.
Đến khi Hàn Nhã Thanh nhìn rõ bóng dáng của người phụ nữ kia, khóe miệng cô khẽ cong lên, ôi chao, đến đây rồi mà vẫn có thể gặp được “người quen”, thú vị đây!!