Mục lục
Vợ yêu nghịch ngợm quá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 54: CHÍNH LÀ CÔ




CHƯƠNG 54: CHÍNH LÀ CÔ

Trước đây, người tài xế xe taxi kia nói người ngồi xe của anh ta là một cô gái vô cùng xinh đẹp, da rất tuyệt, trên mặt không hề có khuyết điểm nhỏ nào. Cho nên, nếu cô thật sự là người phụ nữ đêm hôm đó, vết tàn nhang trên mặt nhất định là giả, chắc chắn có thể lau đi được.

Thật ra anh muốn xem thử, đến lúc đó cô còn giả vờ thế nào được nữa?

Trên giường, Hàn Nhã Thanh hình như đang ngủ rất say, không hề có động tĩnh gì.

Lúc này, cặp kính mắt quê mùa trên mặt cô đã được lấy xuống, gương mặt nhỏ nhắn hoàn toàn hiện ra ở trước mặt anh. Tay Dương Tầm Chiêu rơi vào trên mặt cô, lòng bàn tay mở ra, chậm rãi đặt ở chỗ hiện vết tàn nhang của cô, dừng lại rồi làm ướt một lát, sau đó hơi dùng sức lau đi.

Động tác của anh rất nhẹ, có lẽ là sợ làm cô tỉnh lại.

Nhưng vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.

Dương Tầm Chiêu không ngờ rằng điện thoại đột nhiên đổ chuông vào lúc này nên hơi sửng sốt, anh theo bản năng nhanh chóng cầm điện thoại lên nghe máy, bàn tay xoa mặt Hàn Nhã Thanh cũng vô thức mạnh hơn.

Hàn Nhã Thanh ngủ không sâu, cho dù động tác Dương Tầm Chiêu vào phòng rất khẽ nhưng cô vẫn tỉnh lại, cảm giác được Dương Tầm Chiêu đứng ở bên giường đổ cái gì đó, sau đó một tay lau về phía mặt của cô, trong lòng cô thầm giật mình kinh ngạc.

Ban đầu cô vốn nghĩ, nếu mình đột nhiên mở mắt sẽ khiến Dương Tầm Chiêu nghi ngờ, nhưng cuộc điện thoại này tới đúng lúc, cô vừa vặn bị đánh thức 'tự nhiên'.

"Chồng, anh làm em đau..." Cảm giác được Dương Tầm Chiêu theo bản năng lau mạnh trên mặt mình, đôi môi mọng của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, bất mãn lại uất ức lên án.

Chỉ là khi ngửi thấy mùi thuốc nước trên tay anh làm mắt cô tối lại.

Điện thoại vừa kết nối, lời này của cô liền vừa vặn truyền qua...

"..." Đầu điện thoại khác im lặng một lát, sau đó truyền đến vài tiếng hít sâu.

"Anh ba, mặc dù hôm nay là đêm tân hôn của hai người, nhưng anh cũng nên kiềm chế một chút đi, đừng giày vò chị dâu tới hỏng đấy..." Sau đó giọng nói của Cậu năm Tào rõ ràng kèm theo sự kỳ quái truyền tới.

"Đúng vậy anh ba, phải thương hoa tiếc ngọc..." Cậu tư Đường cũng đùa theo.

Tối muộn như vậy, giọng điệu như vậy không thể không làm người ta hiểu nhầm được.

Dương Tầm Chiêu rõ ràng hơi đen mặt, lập tức cúp máy rồi nhìn về phía cô.

"Chồng, anh muốn lau mặt cho em sao?" Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.

Dương Tầm Chiêu nhìn mặt cô, màu mắt hơi tối xuống, cũng không nói lời nào.

"Nhưng em đã rửa mặt rồi, hơn nữa còn rửa rất sạch sẽ." Hàn Nhã Thanh cũng không tính chờ anh trả lời, chà mạnh lên mặt mình một cái, sau đó đưa ngón tay sạch sẽ đến trước mặt anh: "Anh xem, đã rất sạch sẽ rồi."

Có thể nhìn ra động tác của cô rất mạnh, bị cô chà mạnh như vậy nhưng vết tàn nhang trên mặt cô vẫn không thay đổi.

Mà chỗ tàn nhang vừa bị anh dùng nước thuốc lau qua cũng không thay đổi.

Nước thuốc này được chế tạo đặc biệt, do anh cố ý xin từ chỗ của anh cả, không thể không có tác dùng được, trừ khi tàn nhang trên mặt cô là thật?

Chẳng lẽ là anh đã đoán sai? Nhưng...

"Chồng, anh làm sao vậy?"

Đối diện với đôi mắt trong sáng lại mờ mịt của cô, trong đôi mắt sâu thẳm của Dương Tầm Chiêu càng thêm thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Hàn Nhã Thanh cũng thấy sợ hãi, cũng may là anh chỉ đứng một lát, cũng không nói gì liền rời đi.

Sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi, Hàn Nhã Thanh sờ lên mặt mình, ngửi mùi thuốc thoang thoảng, cô hơi nhếch mép. Thật lợi hại, nước thuốc như vậy mà anh cũng có thể lấy được. Cô biết người bình thường tuyệt đối không lấy được loại nước thuốc này, trừ khi...

Nước thuốc này quả thật có thể xóa được về tàn nhang trên mặt cô.

Nhưng vì lúc trước trong lòng cô nghi ngờ, để đề phòng bất trắc nên sau khi anh rời đi cô đã thêm một lớp rất mỏng thứ trong suốt giống như keo dán lên trên vết tàn nhang, sờ vào cảm giác rất giống với da thịt.

Lớp này không thấm nước, cho nên vừa rồi nước thuốc mới không thấm vào trong được.

Được cái bây giờ là buổi tối, trong phòng rất tối, cũng may là cuộc điện thoại kia tới đúng lúc.

Ngày hôm sau, Hàn Nhã Thanh thức dậy thì Dương Tầm Chiêu đã đi làm.

Hàn Nhã Thanh là cố ý dậy muộn. Bất kể Dương Tầm Chiêu cưới cô vì lý do gì, cô cảm thấy cô đều cần phải cố gắng hết sức giảm bớt cơ hội xuất hiện ở trước mặt Dương Tầm Chiêu .

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, bây giờ cô vẫn còn cảm thấy sợ.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, cắt ngang mạch suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh

Thấy trên màn hình báo, Hàn Nhã Thanh cong mỗi cười khẽ: "Anh khóa trước."

"Thanh Thanh , anh cần nhờ em giúp đỡ một chuyện." Đầu điện thoại khác, giọng nói người đàn ông vô cùng hấp dẫn, dễ nghe lạ thường.

"Anh khóa trước có chuyện gì sao?" Khóe miệng Hàn Nhã Thanh hơi cong lên.

"Anh được bạn nhờ, là một vụ án ở thành phố A, em đúng lúc đang ở thành phố A thì đi xem giúp anh đi. Đây chắc là chuyện nhỏ đối với em thôi."

"Được." Hàn Nhã Thanh do dự một lát nhưng vẫn đồng ý.

Sở dĩ cô do dự là vì cô biết Cậu năm Tào là Cục trưởng Cục Công An thành phố A. Cậu năm Tào và Dương Tầm Chiêu có quan hệ không tầm thường, cô đi nhất định sẽ gặp phải cậu năm Tào . Cô sợ sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.

Nhưng anh khóa trước đã mở miệng, cô không có cách nào từ chối.

Theo thói quen nhiều năm, thời gian của Hàn Nhã Thanh từ trước đến nay đều được tính bằng giây bằng phút.

"Cô là Mrs Đường?" Tới giờ hẹn, địa điểm giao hẹn, lúc Cậu năm Tào gặp cô đã hoàn toàn choáng váng. Đây là người anh cả tìm tới à?

Còn trẻ như vậy? Quan trọng là người này cũng quá xinh đẹp đi.

Một người phụ nữ như vậy lại là chuyên gia tâm lý học tội phạm à!! Nghe nói còn là một người không ai sánh kịp đấy!!

"Đúng." Lúc này dáng vẻ bề ngoài của Hàn Nhã Thanh đã hoàn toàn thay đổi, trên mặt không có tàn nhang, cũng không đeo kính, hơn nữa cô dùng kính áp tròng, buộc tóc, thay quần áo, tóc còn được xử lý đặc biệt biến thành màu vàng, đây hoàn toàn là hình dáng làm việc của cô khi còn ở nước M.

"Thẩm vấn theo đúng quy định, giống như bình thường." Không đợi Cậu năm Tào lại nói chuyện, Hàn Nhã Thanh đã mở miệng. Cô sợ về sau gặp phải rắc rối không cần thiết nên cố ý thay đổi giọng điệu của cô.

Lời nói của cô ngắn gọn, quyết đoán, giọng nói không cao lại có một khí thế làm cho không ai có thể chống lại.

"Hả? À, được." Cậu năm Tào lấy lại tinh thần, gần như không có do dự nào đã lập tức bố trí xong tất cả.

Cậu năm Tào nhìn vào phòng thẩm vấn, Lưu Đại Lộ đang thẩm vấn hoàn toàn bình thường, còn người phụ nữ kia lại không nói một câu nào, vẫn chỉ ngồi ở đó.

Nếu không phải người phụ nữ này là do anh cả tìm tới, cậu ta thật sự rất nghi ngờ năng lực của cô.

Nhưng người phụ nữ này thật sự quá đẹp, cậu ta tự nhận mình đã gặp qua vô số người đẹp nhưng không ai có thể so sánh được với cô.

Cậu năm Tào cầm điện thoại di động lên chụp bóng lưng của cô, sau đó gửi vào trong diễn đàn của nhóm sáu người bọn họ.

Sau đó Cậu năm Tào nhắn một câu: "Tôi đã từng thấy người phụ nữ đẹp nhất, có một không hai."

"Cắt, với một bóng lưng mà cậu định lừa ai hả?"

"Gửi ảnh chụp chính diện qua đây."

"Đúng, có ảnh mới có chân tướng."

Sau đó, trong diễn đàn lần lượt có mấy tin nhắn.

Liên tục có mấy tiếng báo tin tức vang lên, Dương Tầm Chiêu cầm điện thoại di động lên, mở ra.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy bóng lưng kia, tròng mắt của anh đột nhiên co lại. Bóng lưng này? Anh nhớ nó giống hệt với người phụ nữ năm năm trước. Nói chính xác thì anh nhớ kỹ không phải là bóng lưng, mà là vẻ khoa trương và đắc ý của cô.

Lúc đó, anh xuyên qua khe cửa sắp đóng lại nên không nhìn thấy rõ bóng lưng, nhưng anh vẫn nhớ rõ ràng vẻ khoa trương và đắc ý này.

Trong bức ảnh do lão năm vừa đăng lên, vẻ khoa trương này giống hệt với người phụ nữ năm năm trước. Đó là một khí thế tản ra từ bên trong, không ai có thể bắt chước được.

Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài, đồng thời gọi một cuộc điện thoại.

"Bất kể cậu dùng cách gì cũng phải giữ cô ta lại, đừng để cho cô ta đi." Cuộc gọi được kết nối, Cậu năm Tào còn chưa kịp chào anh ba, lời nói của Dương Tầm Chiêu đã truyền tới.

Cho dù giọng anh vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng mơ hồ kèm theo chút vội vàng.

Dương Tầm Chiêu có thể xác định được, người phụ nữ này chính là người phụ nữ năm năm trước. Lần này, anh sẽ không để cho cô chạy thoát đâu.

Nếu anh lại để cho cô chạy thoát, anh không phải là Dương Tầm Chiêu nữa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK