Cố Hề Hề không hiểu vì sao Doãn Tư Thần lại đột nhiên nổi giận như vậy, cô cố gắng giãy giụa nhưng bất lực trước sự kiềm chế của anh.
"Anh phát điên cái gì vậy! Doãn Tư Thần! Anh buông tôi ra!" Cố Hề Hề kêu lớn: "Anh buông ra, anh làm tôi đau quá!"
Trước đây chỉ cần nghe Cố Hề Hề nói vậy, Doãn Tư Thần nhất định lập tức buông tay. Nhưng giờ khắc này anh thật sự bị lửa giận lấn át lý trí, không hề chú ý đến việc Cố Hề Hề đang bị anh làm đau.
Chính là vì tấm hình kia.. Cố Hề Hề và Triệu Trạch Cương thân mật bên nhau!
Chẳng lẽ cô có thể ở trước mặt anh tỏ ra căm ghét Triệu Trạch Cương, mà anh vừa xoay lưng đi thì cô lại đến bên cạnh hắn?
Cố Hề Hề! Sao em lại có thể làm vậy?
Trên đời này chưa từng có một người phụ nữ nào dám đùa bỡn với tôi!
Em là người đầu tiên có lá gan này!
Em đừng tưởng mình mang thai người thừa kế của Doãn gia thì muốn làm gì cũng được!
"Từ hôm nay trở đi, thiếu phu nhân cơ thể có bệnh, cấm túc không được ra khỏi cửa." Doãn Tư Thần lạnh lùng nói từng chữ, ra lệnh căn dặn cho tùy tùng.
Cố Hề Hề sợ ngây người!
Anh ấy nói gì vậy?
Cấm túc? Anh muốn nhốt mình ở nhà?
Vì sao chứ? Sao anh lại muốn làm như vậy? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ chỉ vì mình muốn rời khỏi mà anh liền nổi trận lôi đình sao?
Doãn Tư Thần, anh thật ấu trĩ!
Đáy lòng Cố Hề Hề cũng dấy lên sự tức giận.
Không phải ban đầu đã nói rất rõ ràng rồi sao? Hôn nhân này chỉ là một hợp đồng, khi mọi việc kết thúc thì mình có thể ra đi sao?
Từng phút từng giây mình chưa bao giờ dám quên vị trí của bản thân, chỉ hy vọng đến thời điểm kết thúc hợp đồng thì có thể bước ra khỏi thế giới của anh!
Mình làm vậy là sai sao?
Doãn Tư Thần, rốt cuộc anh muốn thế nào?
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần không nói lời nào với nhau nữa, hai người bước vào xe ngồi ở hàng ghế sau. Những tùy tùng ngồi ở trước trong lòng cũng sợ hãi theo!
Vì sao vậy?
Vì sao vừa rồi tổng giám đốc và thiếu phu nhân còn rất tình cảm thân mật, nháy mắt lại có lệnh cấm túc?
Thiếu phu nhân ơi, cô lại làm gì chọc giận tổng giám đốc vậy? Cô mau nói xin lỗi đi!
Không lâu sau thì xe đã trở về biệt thự của hai người, Doãn Tư Thần xuống xe, hung hăng đóng cửa xe mạnh bạo rồi bỏ đi!
Hành động của Doãn Tư Thần làm Cố Hề Hề sợ hãi, trong lòng cô cảm thấy ủy khuất, hốc mắt ẩm ướt.
Mình không khóc, tuyệt đối sẽ không khóc!
Mình không làm gì sai, tại sao lại khóc?
Tiểu A đến mở cửa xe "Thiếu phu nhân.."
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu rồi từ từ xuống xe. Tiểu Vương đứng cạnh đó đã sợ run bắn lên như con chim nhỏ.
Tổng giám đốc đột nhiên tức giận cuồng bạo như vậy, làm tất cả mọi người đều hồn vía lên mây!
Tính tình tổng giám đốc trước giờ đều trầm ổn, điềm tĩnh, chưa từng bộc phát tức giận như vậy! Thậm chí ngay cả thời điểm anh vừa tiếp nhận tập đoàn Doãn thị, luôn bị người khác công kích, anh vẫn bình tĩnh thong dong, tuần tự tính kế diệt trừ hết những kẻ ngáng đường mình!
Nhưng sự thật vừa xảy ra là cơn thịnh nộ của anh đã làm tất cả đều sợ hãi.
Cố Hề Hề nhìn bóng dáng Doãn Tư Thần đi vào nhà, cô cũng giận dỗi đi theo vào mà không nói gì.
Vào bên trong Cố Hề Hề tẩy trang, tắm rửa và về phòng nghỉ ngơi.
Thật lâu sau đó cô nghe tiếng cổng lớn mở ra, khi cô từ trên giường ngồi dậy lại nghe tiếng động cơ xe ô tô. Cô lập tức bước đến cửa sổ thì thấy Tiểu A lái xe đưa Doãn Tư Thần rời khỏi nhà.
Anh ấy đi đâu vậy?
Cố Hề Hề liền đẩy cửa phòng ra tính đuổi theo, nhưng chỉ vừa đi hai bước thì cô dừng chân!
Mình có tư cách gì hỏi anh ấy đi đâu? Mình là gì chứ?
Lúc này quản gia mới bước đến giải thích: "Thiếu gia căn dặn mấy ngày nữa sẽ không về nhà, muốn thiếu phu nhân ở nhà đóng cửa tự suy nghĩ."
Đáy lòng Cố Hề Hề cảm thấy đau xót.
Doãn Tư Thần, anh có ý gì chứ? Anh muốn nói gì cũng nên nói rõ ràng!
Tốt, tốt, rất tốt! Đây không phải là kết quả mình luôn muốn sao?
Mình luôn muốn duy trì khoảng cách với Doãn Tư Thần, để tương lai khi rời khỏi mọi thứ sẽ thuận lợi hơn mà!
Vì cái gì mà đã đạt được điều mình muốn, nhưng tim mình lại đau thế này?
Cố Hề Hề, mày đang nghĩ gì vậy? Vì sao lại cảm thấy đau lòng?
Không phải mày muốn tên khốp khiếp kia biến đi! Đi thật xa thật xa sao?
Tốt nhất là biến mất khỏi mắt mình!
Thân thể Cố Hề Hề cứng đờ xoay người trở vào phòng, cô buộc mình phải thật bình tĩnh.
"Tôi biết rồi." Cô Hề Hề chỉ trả lời ba chữ rồi bước vào phòng.
Doãn Tư Thần, tốt nhất là anh đừng về đây nữa. Tốt nhất là không bao giờ gặp nhau nữa!
Chỉ năm tháng nữa tôi sẽ sinh ra đứa bé này, chúng ta sẽ chấm dứt!
Cố Hề Hề đóng cửa phòng lại, cô thấy lòng mình vắng vẻ, giống như đã đánh mất điều gì..
Một tuần liền sau đó Doãn Tư Thần đều không trở về nhà.
Cố Hề Hề ban đầu vẫn chưa thích ứng, dần dần lại quen với việc anh không có ở nhà. Chỉ là cô không biết từ khi nào lại có thói quen đứng ở trên ban công nhìn ra bên ngoài.. Cô cũng không biết chính mình đang mong chờ điều gì..
"Thiếu phu nhân, Mộc tổng tới thăm chị." Trợ lý đứng phía sau Cố Hề Hề, nhẹ nhàng lên tiếng.
Mộc Nhược Na? Cậu ấy tới đây?
Đáy mắt Cố Hề Hề hiện lên sự vui mừng: "Mau mời cô ấy vào!"
Không lâu sau, Mộc Nhược Na đã vào phòng. Thời điểm nhìn thấy Cố Hề Hề, cô nhận ra Cố Hề Hề có vẻ gầy hơn một chút.
"Cậu sao vậy? Sao lại tiều tụy như vậy?" Mộc Nhược Na chỉ một câu đã hỏi đúng tâm sự của đối phương: "Không lẽ cậu đã động tâm với Doãn Tư Thần?"
"Không! Cậu nói bậy gì vậy?" Ánh mắt Cố Hề Hề hoảng loạn: "Tôi không có! Cậu cũng biết tôi sinh ra đứa bé này thì sẽ.."
"Phải vậy không? Nếu không có thì tốt." Mộc Nhược Na ngắt lời Cố Hề Hề.
Đáy lòng Cố Hề Hề cảm thấy chột dạ: "Cậu nói vậy là ý gì?"
Vẻ mặt Mộc Nhược Na như không có biểu tình gì đặc biệt, tiếp tục nói: "Mấy ngày này cậu không ra khỏi nhà? Cũng không đọc báo hay xem tin tức trên mạng sao?"
Cố Hề Hề lắc đầu.
Cô nào có tâm tình gì..
Mộc Nhược Na lấy di động đưa cho Cố Hề Hề xem: "Tôi sợ cậu buồn phiền trong lòng nên đến đây xem thế nào. Nếu cậu đối với Doãn Tư Thần thật sự không động lòng thì tôi an tâm rồi."
Cố Hề Hề nhìn màn hình di động.
Tin tức ở trang nhất mục giải trí, nam chính trong bản tin là chồng của cô, nữ chính là.. Lâm Tiểu Nhã!
Bài báo diễn tả chi tiết mấy ngày nay Doãn Tư Thần và Lâm Tiểu Nhã đều ở bên nhau, hai người thường xuyên ra vào một khách sạn.
Cô cảm thấy đầu ngón tay mình trở nên lạnh băng, đáy lòng như bị vật nhọn đâm vào!
Ha hả ha hả..
Cố Hề Hề, mày thật ngốc mà..
Sự gượng cười trên gương mặt Cố Hề Hề không thể duy trì được nữa, ngón tay cô dùng sức ấn vào màn hình di dộng đến mức cảm thấy tê dại.
Nhưng Cố Hề Hề không hề cảm thấy được điều này, bởi vì giờ khắc này cô chỉ thấy tim mình đau!
"Hề Hề, cậu thật sự không sao chứ?" Mộc Nhược Na lo lắng.
Sắc mặt Cố Hề Hề tái nhợt, cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ mỉm cười. Nhưng cô thật sự không biết nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
Mộc Nhược Na thở dài một tiếng, cũng không cần hỏi gì nữa vì mọi thứ đã rõ ràng. Cô gái ngốc này, tâm đã trao mà còn không nhận ra..
Mỗi ngày trôi qua đều ở bên cạnh một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, có thể không động tâm sao?
Đôi mắt Cố Hề Hề rũ xuống, cô để di động lên bàn, quay đầu nhìn ra bên ngoài ban công. Gió thu thổi làm đung đưa những tán lá cây hoàng diệp.
"Thì ra đã là mùa thu!" Cố Hề Hề bần thần một hồi mới nói ra những lời này.
Mộc Nhược Na cũng không trả lời, cứ như vậy cùng Cố Hề Hề nhìn tán cây hoàng diệp bên ngoài đang tung bay trong gió.
Cố Hề Hề một hồi sau mới bừng tỉnh nhìn lại mình, ánh mắt cô vẫn rũ xuống, trong lòng đang góp nhặt chắp vá từng mảnh hồn tan nát.
Doãn Tư Thần và Lâm Tiểu Nhã vốn dĩ hai bên có tình cảm, vì mình nên họ mới phải chia cách. Giờ bọn họ lại bên nhau thì có gì kỳ lạ? Trước đó vài ngày không phải chính mình đã muốn tác hợp cho họ hay sao?
Ha hả.. mình thật kỳ lạ, vì sao mấy ngày trước mình có thể vui vẻ tác hợp cho họ, giờ mình lại.. Bộ dáng này của mình không phải mâu thuẫn quá sao? Mình không phải nên vui hay sao?
Hay trong tiềm thức mình thật sự không muốn Doãn Tư Thần quay lại với Lâm Tiểu Nhã?
Không, không phải! Tuyệt đối không phải! Mình tuyệt đối không có nghĩ vậy!
Cuộc sống của Lâm Tiểu Nhã cũng không còn kéo dài bao lâu nữa, nên để Doãn Tư Thần ở bên cô ấy trong thời gian cuối cùng này..
"Hề Hề, cậu biết không? Lâm Tiểu Nhã thật sự không có bệnh!" Mộc Nhược Na than nhẹ một tiếng: "Trước kia tôi không biết vì sao Lâm Tiểu Nhã lại gạt cậu, nhưng giờ tôi mới hiểu đó chỉ là một nước cờ của cô ta thôi."
"Cái gì?" Cố Hề Hề hoàn toàn không thể bình tĩnh, thất thanh kêu lên: "Cậu vừa nói gì?"
"Lâm Tiểu Nhã chỉ giả bệnh! Bác sĩ ký tên trên hồ sơ bệnh án là bạn của tôi, anh ta khẳng định không có chữa bệnh cho cô ta, anh ta chỉ phụ trách kiểm nghiệm và ký tên báo cáo thôi!" Mộc Nhược Na thở dài: "Hề Hề, Lâm Tiểu Nhã đã gạt cậu! Giờ cậu và Doãn Tư Thần mới là vợ chồng hợp pháp, nếu cậu ra mặt thì Lâm Tiểu Nhã hoàn toàn không có tư cách đứng bên cạnh Doãn Tư Thần. Nếu cậu muốn xử lý cô ta thì tôi sẽ đi với cậu! Tôi biết cô ta đang ở đâu.."
Cố Hề Hề đột nhiên lắc đầu.
"Hề Hề, cậu.." Mộc Nhược Na nhìn Cố Hề Hề, gương mặt cô nhợt nhạt, nhìn thật đau lòng!
"Không cần đâu." Cố Hề Hề rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Tất cả, tất cả mọi thứ đều do Doãn Tư Thần chủ ý quyết định. Nếu Doãn Tư Thần không muốn, Lâm Tiểu Nhã sẽ không thể đến gần anh ấy. Nếu anh ấy đồng ý để Lâm Tiểu Nhã ở bên cạnh, thì cũng đủ hiểu anh ấy muốn gì. Tôi ra mặt hay không cũng không có ý nghĩa. Huống hồ tôi không muốn như vậy. Cứ để như vậy đi, đứa con trong bụng cũng đã được bốn tháng, chỉ còn năm tháng nữa là có thể hoàn toàn đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện."
"Cậu cam tâm sao?" Mộc Nhược Na nhịn không được tiếp tục hỏi.
"Cam tâm hay không cam tâm, có quan trọng sao?" Cố Hề Hề cười khổ: "Kết cuộc cũng như nhau! Sớm muộn cũng phải đi, vậy thì tự từ bỏ ảo tưởng không tốt hơn sao?"
Mộc Nhược Na ngẩn ngơ: "Cậu thật sự đã quyết định?"