Năm đó Tưởng Dật Hải bị đả kích mạnh khi Vân Nặc qua đời, anh suy sụp đến mức không thể gượng dậy nổi. Nếu không nhờ Doãn Tư Thần đứng ra làm chỗ dựa thì e là Tưởng gia đã bị chèn ép.
Có Doãn Tư Thần chống lưng thì ai dám bỏ đá xuống giếng?
Đây chính là lý do vì sao khi Doãn Tư Thần đến Tưởng gia đón Cố Hề Hề đi, anh không hề ghé vào chào hỏi Tưởng phu nhân một câu, nhưng bà tuyệt nhiên không trách mắng hay hỏi lý do. Sau đó khi anh ra tay trừng phạt Tưởng Huy Âm một chút, Tưởng phu nhân cũng không hé răng nửa lời.
Tất cả là bởi vì ân tình năm đó Doãn Tư Thần đã trợ giúp cho Tưởng gia vượt qua giai đoạn khó khăn. Hơn nữa quan hệ của Doãn phu nhân và Tưởng gia vốn là ruột thịt, không thể dễ dàng đoạn tuyệt, vì vậy dù giữa hai nhà có mâu thuẫn nội bộ như thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn sẽ là luôn bền chặt cùng sinh cùng tử.
Khi Doãn Tư Thần muốn Tưởng Dật Hải nắm lấy cơ hội để xuất hiện lại trên thương trường, lần nữa bước vào giới thượng lưu trong xã hội thì Tưởng gia quả nhiên rất nhiệt tình hưởng ứng.
Thiệp mời của Kiều Kỳ vừa gửi đến biệt thự Tưởng gia thì đã nhận được phản hồi đồng ý ngay lập tức.
Cố Hề Hề vốn dĩ muốn ở khách sạn của đoàn phim cùng với Mộc Nhược Na, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì đã thấy Tiểu Vương nước mắt ngắn dài, nếu cô cứ ở bên ngoài miết thế này thì Tiểu Vương cảm giác cứ như mình bị thôi việc vậy. Hơn nữa sau buổi tối hôm đó ở bên cạnh Doãn Tư Thần, bầu không khí giữa hai người đã hài hòa trở lại, cô không có lý do để né tránh việc trở về nhà.
Vả lại Cố Hề Hề còn phải kiểm tra sức khoẻ thường xuyên, bụng càng ngày càng lớn, mỗi ngày phải tiến hành bao nhiêu xét nghiệm để đảm bảo sức khoẻ thai nhi, quả thật nếu ở bên ngoài thì rất bất tiện.
Vậy nên cuối cùng Cố Hề Hề chỉ có thể ngoan ngoãn về nhà.
Bất quá thì mỗi ngày sau quy trình kiểm tra sức khoẻ thì cô đều được phép mang theo vệ sĩ, tài xế và trợ lý để đến trường quay gặp mọi người, xem như là đi chơi thư giãn. Chỉ cần không có nguy hiểm gì, dĩ nhiên Doãn Tư Thần sẽ không ngăn cản.
Cố Hề Hề ôm cái bụng tròn trịa ngồi trên ghế nghỉ ngơi, bốn phía xung quanh là hệ thống sưởi ấm, trên người mặc rất nhiều áo khoác, trong tay còn ôm một cái gối nhỏ làm ấm, trông cô cứ như một bà hoàng thảnh thơi.
Đạo diễn đi theo cô cũng dường như hưởng chút hào quang, nhắc lại về đạo diễn thì vẫn phải nghĩ một chút, có lẽ do đây là một nữ đạo diễn nên Doãn Tư Thần mới cho phép Cố Hề Hề đến đoàn phim chơi chăng?
"Chị Triệu, chị quản thúc nghiêm ngặt như vậy, cả đoàn phim này đều phải lĩnh hội tinh thần của chị rồi?" Cố Hề Hề vui đùa một câu.
Đạo diễn Triệu nhìn cô một cái, nói: "Nghe nói bữa tiệc tối nay cô cũng đi?"
Cố Hề Hề gật đầu trả lời: "Tất nhiên phải đi chứ! Tôi là nhà sản xuất phim mà, tuy không góp sức gì nhiều, nhưng Kiều Kỳ nói Tư Thần đã đầu tư vào phim này, thì tôi giống như đại diện cho nhà sản xuất rồi."
Đạo diễn Triệu gật gật đầu: "Tôi cũng có nghe nói Doãn tổng đã đầu tư một số tiền rất lớn vào bộ phim này. Chỉ là nhà sản xuất phim giống như cô đúng là ít gặp nha!"
Cố Hề Hề bật cười.
Mộc Nhược Na ở bên kia vừa hoàn thành cảnh quay, trên người mặc áo khoác lông vũ tiến đến gần, cô dựa vào người Cố Hề Hề rồi giựt lấy cái gối làm ấm, run lập cập nói: "Thật không ngờ đó, làm diễn viên đúng là không dễ chút nào hết! Chúng ta trước giờ chỉ toàn thấy cảnh hào quang của họ trên màn ảnh, còn những lúc chịu cực khổ thế này thì chẳng ai hay!"
Đạo diễn Triệu cười nói: "Có thể có được sự thông cảm của Mộc tổng, đúng là vinh hạnh của họ rồi!"
Mộc Nhược Na vẫn run lập cập vì lạnh: "Chị Triệu, chị đừng chê cười tôi nữa được không? Tôi chính thức từ chức rồi mà! Đơn từ chức đã được duyệt, sau này tôi nhất định nghiêm túc đi theo chị đóng phim đó! Chị đừng có mà chê bai không nhận tôi nha!"
Đạo diễn Triệu xua xua tay: "Thôi bỏ đi! Tôi không dám nhận đâu. Ai lại không biết bối cảnh của cô ra sao chứ!"
Ba người đồng thời nở nụ cười.
Tiểu Vương ở bên cạnh nhìn đồng hồ, rồi quay sang nói với Cố Hề Hề: "Thiếu phu nhân, chúng ta nên đi xem lễ phục cho buổi tiệc rồi."
Cố Hề Hề khua tay, nói: "Chị làm biếng di chuyển quá, dù sao số đo của chị em biết rồi mà, em xem dùm chị đi.."
Tiểu Vương hết cách đành nhìn Mộc Nhược Na với ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
Mộc Nhược Na thấy vậy, chỉ thở dài một tiếng nói: "Đi thôi, cậu ngồi lì ở đây đã cản trở công việc của chị Triệu nhiều rồi. Tối nay chị Triệu còn phải tham dự buổi tiệc, chúng ta mau đi chuẩn bị đi."
Đến Mộc Nhược Na còn nói vậy thì Cố Hề Hề đương nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời. Hai người bước ra ngoài nhìn tiết trời se lạnh, ánh mắt Cố Hề Hề phiêu phiêu, nói: "Sắp đến Tết rồi, một năm trôi qua nhanh thật, còn chưa kịp cảm giác gì.."
Mộc Nhược Na than nhẹ một tiếng: "Đúng, mới chớp mắt đó mà đã gần đến Tết."
Cố Hề Hề nghiêng đầu nhìn Mộc Nhược Na: "Nghe nói Thượng Kha đã lấy hoa hồng lợi nhuận tổng kết của năm gửi vào tài khoản của cậu?"
Mộc Nhược Na ừ một tiếng, không phủ nhận, Cố Hề Hề cũng không biết nên nói gì.
Mộc Nhược Na ngược lại lên tiếng trước: "Tôi không sao, tôi đã nghĩ rất nhiều rồi. Chuyện của tôi và Thượng Kha không đơn thuần là cam tâm hay không cam tâm, mà những mâu thuẫn hiện tại không phải anh ta muốn giải quyết là được, cũng không phải tôi muốn trốn chạy là có thể trốn chạy. Có lẽ tôi và anh ta nên xa nhau một thời gian, điều này là tốt nhất cho cả hai. Trải qua năm năm, nếu anh ta có thể quên đi chuyện này mà kết hôn với một người phù hợp, tôi xem như trút được gánh nặng, có thể thở phào nhẹ nhõm. Hoặc nếu tôi nảy sinh tình cảm với người khác, tôi sẽ dẫn ba mẹ cùng nhau ra nước ngoài sinh sống, vĩnh viễn không gặp lại anh ta. Thời gian này coi như là một thử thách cho chúng tôi vậy."
Cố Hề Hề bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Cậu thật sự có thể tiêu sái ra đi không luyến tiếc?"
"Nếu không thì thế nào?" Mộc Nhược Na cười khổ.
"Tôi nghe nói Chu Tĩnh đối với cậu không tệ?" Cố Hề Hề tiếp tục hỏi: "Cậu không tính cho anh ấy cơ hội sao?"
"Tôi với Chu Tĩnh chỉ là bạn bè bình thường, không có cảm giác gì đặc biệt. Hề Hề, cậu hiểu mà, mọi chuyện đều có thể cố gắng, nhưng tình cảm thì không." Mộc Nhược Na thành thật nói: "Nếu đã không có cảm giác, thì tôi tuyệt đối không hứa hẹn bất kỳ điều gì."
"Tôi hiểu, cậu yên tâm, dù cậu làm gì thì tôi đều ủng hộ." Cố Hề Hề ôm lấy cánh tay Mộc Nhược Na, hai người cùng nở nụ cười, đi đến một chiếc xe chờ sẵn bên đường.
Lễ phục dự tiệc của cả hai đều được chuẩn bị sẵn, bên trong xe đầy đủ tiện nghi để Cố Hề Hề nghỉ ngơi. Lúc Cố Hề Hề thử bộ lễ phục, Mộc Nhược Na liền reo lên: "A xem này, bụng của cậu lớn lên nhanh thật nha! Dự tính còn bao lâu nữa là đến ngày sinh?"
Cố Hề Hề đang được Tiểu Vương giúp đỡ thay đổi trang phục, thuận miệng trả lời: "Hình như là khoảng hai tháng.."
Tiểu Vương lập tức nói: "Còn năm mươi tám ngày ạ."
Mộc Nhược Na tức khắc cười: "Ha ha, Tiểu Vương còn nhớ rõ hơn cậu nữa!"
Cố Hề Hề cười: "Đúng vậy, tôi thường đãng trí mà! Ai nha, mấy ngày gần đây trước khi ngủ tôi đều phải xoa bóp cẳng chân, nếu không sẽ bị chuột rút. Đêm qua tôi lo đọc sách mà quên xoa bóp, kết quả nửa đêm bị chuột rút, lúc đó Tư Thần hoảng sợ đến nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đòi bồng tôi đến bệnh viện. Lúc tôi nói mình bị chuột rút, chỉ cần xoa bóp một chút là được, anh ấy lại không cho bác sĩ làm, mà tự mình xoa bóp cho tôi đến hơn một tiếng đồng hồ. Tôi còn nghĩ sáng nay anh ấy sẽ dậy trễ, nhưng lúc tỉnh dậy thì anh ấy đã đi làm từ sớm. Mấy ngày nay đều vậy, lúc nào anh ấy cũng tất bật đi sớm về trễ."
Nghe Cố Hề Hề miên man kể đủ thứ câu chuyện linh tinh, Mộc Nhược Na cảm thấy vui thay cho cô. Mặc kệ cái tổ huấn vớ vẩn của Vân gia, thì tình cảm vợ chồng của hai người quả thật làm người khác hâm mộ mà.
Hiện tại cả hai đều né tránh không đề cập đến chuyện của Vân gia, khi vợ chồng Vân lão gia gọi điện thoại tới chỉ hỏi thăm sức khoẻ của cô, tuyệt nhiên không đề cập đến chuyện tổ huấn.
Tất cả đều muốn Cố Hề Hề có một tâm trạng thoải mái nhất trong những tháng mang thai cuối cùng, còn chuyện tương lai? Hãy chờ đến khi đứa bé được sinh rồi nói sau!
Mộc Nhược Na đưa tay giúp Cố Hề Hề chỉnh lại mái tóc, nói: "Anh ta bận bịu cũng đúng. Tôi nghe nói hội đồng quản trị vừa trải qua một trận thanh trừng, hình như rất nhiều cổ đông đã bị khai trừ?"
Cố Hề Hề gật gật đầu nói: "Đúng, giờ các cổ đông hình như đều đang lo sợ, ai cũng bất an! Tư Thần nói anh ấy phải nhanh chóng thanh lý môn hộ tìm ra nội gian. Tôi thì không thể phụ giúp anh ấy được gì, chỉ biết tự chăm sóc bản thân để chờ ngày sinh nở."
"Đúng, cậu nên như vậy." Mộc Nhược Na vẫn đang chải tóc cho Cố Hề Hề, nói: "Được rồi, lễ phục rất vừa vặn, lát nữa trang điểm nhẹ xong thì nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta xuất phát."
"Vậy cậu thay đồ nhanh đi, rồi chúng ta khởi hành." Cố Hề Hề nói.
"Được." Mộc Nhược Na không khách khí, liền xoay người đi thay lễ phục.
Bữa tiệc lần này của Kiều Kỳ là ở biệt thự riêng của anh, đối với Kiều Kỳ thì biệt thự cũng như phụ nữ vậy, ở đâu anh cũng có, nơi nơi đều có, dĩ nhiên thành phố N cũng có.
Địa vị của Kiều Kỳ trong giới giải trí có thể coi như vị đế vương, cho nên thư mời của anh tuyệt nhiên có giá trị. Hơn nữa tham dự yến tiệc lần này còn có tổng giám đốc của tập đoàn Doãn thị, dù có là người trong giới giải trí hay không thì nhất định đều không bỏ qua thư mời này.
Ai lại không muốn có chút quan hệ thân quen với tập đoàn Doãn thị? Chỉ cần một cái búng tay nhẹ nhàng thì một công ty nhỏ sẽ trở nên thịnh vượng nhờ cây cao bóng cả.
Đến khi Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đến bữa tiệc, thì khách đã đến rất đông. Xuống xe, Tiểu Vương cẩn thận khoác lên cho Cố Hề Hề một áo khoác lông ấm áp.
Cố Hề Hề kéo tay Mộc Nhược Na chậm rãi bước vào bên trong, cả hai đều không dẫn theo bạn trai dự tiệc, cho nên đi cùng nhau coi như có bạn.
Trên thực tế, có ai dám làm bạn trai dự tiệc của Cố Hề Hề! Ai mà không biết cô là thiếu phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị? Có ăn gan hùm mật gấu mới làm bạn trai dự tiệc đêm nay của cô!
Ha hả, trừ phi là chán sống rồi!
Vừa thoáng thấy bóng dáng Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na, Kiều Kỳ lập tức tiến đến giang tay ôm nồng hậu cả hai cô gái: "Nào nào nào, hai nhà làm phim đã tới, làm tôi chờ thật sốt ruột đó nha!"
Mộc Nhược Na đưa tay chọc vào *** Kiều Kỳ, nói: "Chúng tôi đến đây là nể mặt anh đó!"
"Đúng đúng, tôi thật sự cảm kích mà." Kiều Kỳ cười hì hì nói: "Bộ phim này lôi kéo được bao nhiêu nhà đầu tư, toàn nhờ công của hai quý cô đây!"
Cố Hề Hề vô ngữ lắc đầu, nói: "Nghe nói Doãn Tư Thần đã đầu tư hơn một trăm triệu?"
"Ai nha, Hàn Tín điểm binh (*) thì càng nhiều càng tốt chứ sao!" Tầm mắt Kiều Kỳ lướt qua phía sau lưng Cố Hề Hề, nhẹ nhàng nói: "Ái chà, cô ta cũng tới rồi?"
(*) Hàn Tín là một danh tướng thời Hán Sở, từng được phong tước vương thời Hán Cao Tổ Lưu Bang đang dựng nghiệp. Sử ký Tư Mã Thiên viết rằng Hàn Tín là tướng trói gà không nổi, nhưng rất có tài quân sự. Tục truyền rằng khi Hàn Tín điểm quân số, ông cho quân lính xếp hàng 3, hàng 5, hàng 7 rồi báo cáo số dư. Từ đó ông tính chính xác quân số đến từng người.
Người Trung Quốc gọi đây là bài toán Hàn Tín điểm binh, còn người phương Tây gọi là Định lý số dư Trung Quốc, áp dụng tính toán để mang lợi nhuận trong kinh doanh. Chi tiết bài toán các bạn có thể tham khảo trên internet.