Dựa theo lý thì Mặc lão gia tử đã qua tuổi về hưu từ lâu, bất quá thì trách nhiệm của ông không chỉ là thủ trưởng một quân khu, mà còn gánh vác cả một sứ mệnh bảo mật, vậy nên dù đã cao tuổi nhưng ông vẫn còn cống hiến cho quốc gia.
Có thể nói nếu quốc gia còn cần đến Mặc lão gia tử thì ông sẽ không dễ dàng rời khỏi cương vị hiện tại. Trong sự nghiệp chính trị của một người, nếu đã đạt đến được địa vị này thì cơ bản sẽ tận tụy đến hơi thở cuối cùng. Trừ phi gặp phải biến cố đặc biệt, bằng không thì đó chính là nghĩa vụ cả đời của họ.
Mà lời nói của Doãn Tư Thần đã làm nét mặt của Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên cùng biến sắc, ý tứ của anh không chỉ là châm biếm Mặc Tử Hân, mà còn ngầm ý nếu Mặc gia không biết điều thì anh sẽ không ngại dùng thế lực trên chính trường quốc tế để bức bách Mặc lão gia tử thoái vị.
Mặc Tử Hân nói nhiều bao nhiêu, miệng lưỡi sắc bén cỡ nào vẫn không thắng được một câu phản kích của Doãn Tư Thần.
Ngay lúc hai vị đế vương đang giương cung bạt kiếm thì Doãn phu nhân vỗ vỗ vào tay của hai cháu trai, ý bảo hai cậu nhóc bước đến chào hỏi.
"Bác Tử Hân, cô Tử Huyên~!" Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đồng thanh: "Daddy từng đi qua thành phố K ở tỉnh Y, daddy nói chỗ đó đẹp lắm! Bọn con có thể đến thành phố K chơi không?"
Có sự can thiệp của hai bánh bao nhỏ thì quả nhiên cuộc đấu khẩu ám chiến đã nhanh chóng kết thúc.
Mặc Tử Hân ngồi xổm xuống, đôi mắt màu lam nhìn hai cậu nhóc, thanh âm ôn nhu: "Đương nhiên có thể, bác luôn luôn hoan nghênh hai con đến tỉnh Y. Khi đến đó rồi cứ xem như là nhà của mình, tuyệt đối không cần khách khí với bác."
Mặc Tử Huyên cũng cúi người ôm hai cậu nhóc: "Con trai ngoan, cô thích hai con lắm đó! Cố Miểu, con là cậu bé hiểu chuyện ngoan ngoãn, phải biết chăm sóc em trai nhé, vậy thì mommy của con mới yên tâm được, biết không?"
Cố Miểu gật gật đầu thật mạnh.
"Ngự Hàm, con nhớ không được gây chuyện. Mommy của con lo lắng nhất là con đó, sợ con lại gây rắc rối tự làm hại mình." Mặc Tử Huyên lấy tay nựng nịu chóp mũi của Doãn Ngự Hàm: "Cũng không được bắt nạt Cố Miểu, con mà bắt nạt Cố Miểu thì mommy của con sẽ đau lòng lắm. Con phải biết Cố Miểu theo họ Cố, là tâm can bảo bối của mommy đấy!"
Doãn Ngự Hàm chun mũi nhìn về phía Mặc Tử Huyên: "Biết rồi ạ, cô Tử Huyên nói nhiều quá thì nhất định sau này dượng tương lai sẽ thảm lắm!"
"Ha, thằng khỉ con này!" Mặc Tử Huyên bị chọc tức: "Nhanh mồm dẻo miệng thế này, đúng là di truyền của daddy nhà con!"
Doãn Tư Thần xấu hổ cười cười, anh có thể tranh đấu với Mặc Tử Hân, nhưng sẽ không so đo với nữ giới, huống chi anh biết quan hệ của Mặc Tử Huyên và Hề Hề rất tốt, nếu đắc tội thì không khéo anh sẽ bị Hề Hề giận lây. Cho nên dù Mặc Tử Huyên có đâm thọt thì anh cũng không dám tiếp lời.
Hết cách, ai bảo số anh lại sợ vợ như vậy..
Doãn Ngự Hàm lập tức dùng hai bàn tay bụ bẫm ôm lấy cánh tay Mặc Tử Huyên, cười hì hì nói: "Cô xinh đẹp vậy mà, mai mốt dượng sẽ là mỗi ngày đều cam tâm tình nguyện bị ăn hiếp, đúng không ạ?"
Mặc Tử Huyên tức khắc bị tên tiểu quỷ mồm miệng này làm cho bật cười, liền lấy tay vỗ vào trán cậu nhóc: "Tương lai thế nào cũng mang đến tai họa cho các cô gái cho mà xem, cái miệng ngọt này đúng là không ai bằng!"
Lúc này một âm thanh ngả ngớn vang lên từ phía sau, kèm theo là tiếng vỗ tay nhỏ: "Ngự Hàm thật là thấu hiểu lòng tôi mà! Đời này có bị ăn hiếp đến chết thì cũng cam tâm tình nguyện!"
Mọi người cùng quay đầu lại, tức thì nhìn thấy Cảnh Dung bước ra từ khuôn viên bên trong đại trạch. Ngày hôm qua Cảnh Dung đã dùng chuyên cơ từ Châu Âu bay thẳng đến đây và nghỉ ngơi ở đại trạch Doãn gia, cho nên hôm nay trước buổi tiệc thì anh vẫn thong dong đi tản bộ trong hoa viên.
Vốn dĩ tâm tình Mặc Tử Huyên đang rất tốt, một khắc nhìn thấy Cảnh Dung thì gương mặt trở nên sa sầm u ám.. Tên này đúng là âm hồn không tan, bám dai như đỉa vậy nhỉ..
Mặc Tử Huyên không muốn quan tâm đến Cảnh Dung, liền xoay người nói với Doãn phu nhân Tưởng Tuyết: "Phu nhân, hôm nay xem ra sẽ phải làm phiền người rồi."
Doãn phu nhân cười cười, vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Mặc Tử Huyên: "Đều là người một nhà, nói cái gì phiền hay không phiền? Người đâu, đưa Mặc tiểu thư và Mặc tổng vào trong nghỉ ngơi."
Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên cáo lui, thời điểm đi lướt qua người Cảnh Dung thì Mặc Tử Huyên hừ lạnh một tiếng rồi xoay mặt đi.
Cảnh Dung xấu hổ nhìn Mặc Tử Hân: "Anh hai!"
Mặc Tử Hân cười ý vị thâm trường: "Cố lên!"
Cảnh Dung nhìn ông anh vợ tương lai mà nhịn không được, vội vàng lên tiếng giải thích: "Tôi cũng thật xin lỗi Tử Huyên.."
"Những lời này thì cậu nên giải thích với con bé đi." Mặc Tử Hân vỗ vỗ vào bả vai Cảnh Dung: "Tử Huyên là người có chính kiến riêng, tôi là anh hai cũng không thể làm chủ thay con bé được."
"Được rồi." Cảnh Dung khổ sở gật gật đầu: "Anh hai, tôi sẽ dùng hành động chứng minh mọi thứ."
Mặc Tử Hân tùy ý nhìn lướt qua Doãn Tư Thần, sau đó thấp giọng nói: "Nghe nói cậu đã đồng ý hợp tác với Doãn Tư Thần?"
Đáy mắt Cảnh Dung loé lên: "Ý của anh hai là?"
"Cảnh gia là gia tộc thâm sâu khó lường, mọi thứ nên cẩn thận." Mặc Tử Hân tiếp tục nói: "Chúng ta đều là đàn ông thì thẳng thắn theo đuổi người phụ nữ của mình, điều này không có gì đáng trách. Tôi hiểu."
Nói xong câu đó, Mặc Tử Hân xoay người rời đi. Cảnh Dung đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng của Mặc Tử Hân, lại như đang suy tư điều gì.
Anh em Mặc gia vừa vào, vị khách tiếp theo chính là Thượng Kha.
"Dì Tuyết!" Thượng Kha lễ phép xưng hô quen thuộc với Doãn phu nhân Tưởng Tuyết, cũng bởi do quan hệ giữa anh và Doãn gia rất mật thiết.
Thượng Kha đem lễ vật biếu cho Doãn phu nhân xong thì lập tức hỏi Doãn Tư Thần: "Nhược Na.. cô ấy tới chưa?"
Doãn Tư Thần chưa kịp trả lời thì Doãn phu nhân ở bên cạnh bất đắc dĩ cười cười: "Con xem con kìa, bình tĩnh nào!"
Thượng Kha cười khổ: "Dì Tuyết, Nhược Na lâu nay luôn trốn tránh con, muốn gặp cô ấy còn khó hơn lên trời.."
Doãn phu nhân tức giận nói: "Ai nói lúc trước con gây chuyện nông nỗi thiếu suy nghĩ làm gì?"
Thượng Kha ảo não nhìn thoáng qua Doãn phu nhân, anh thừa nhận trước đây là mình ngu ngốc, nhưng đâu phải anh muốn vậy, ai bảo Nhiễm Tịch Vi kia quá khôn ngoan gian xảo. Nếu sớm biết giúp Nhiễm Tịch Vi sẽ mang đến hậu quả ngày hôm nay thì đánh chết anh cũng không làm..
Nhưng hiện tại có nói gì thì đã muộn!
"Được rồi được rồi, vào đi. Mọi người đều đã ở bên trong." Doãn Tư Thần có chút không đành lòng. Tính ra thì bạn bè của anh, ngoại trừ Kiều Kỳ phong lưu ra thì cả anh và Thượng Kha đều là đường tình bấp bênh.
Vừa nghĩ tới Kiều Kỳ thì tức khắc nghe thấy thanh âm hài hước vang đến: "Chà chà chà, chị Tuyết, sao nhìn chị lại như trẻ ra mười tuổi thế này?"
Năm nay Kiều Kỳ đã hơn bốn mươi tuổi, vẫn là một công tử phong lưu đầy mị hoặc. Còn Tưởng Tuyết thì lớn hơn anh chừng mười tuổi, nhưng nhan sắc xinh đẹp và được chăm sóc tốt, nên trông hai người không quá chênh lệch, nhìn bên ngoài sẽ tưởng họ xấp xỉ tuổi nhau.
Doãn phu nhân vừa thấy Kiều Kỳ thì nhịn không được, lên tiếng mắng: "Cái tên xảo quyệt này, cậu còn dám chọc ghẹo tôi sao?"
Kiều Kỳ đưa lễ vật cho trợ lý bên cạnh, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Doãn phu nhân: "Chị Tuyết mắng là muốn tốt cho tôi, tôi nguyện ý nghe chị mắng cả đời."
Doãn Tư Thần đưa chân đá Kiều Kỳ một cái: "Hôm nay anh đứng đắn dùm tôi một chút đi."
Kiều Kỳ bật cười ha hả, đứng thẳng người lên và nói: "Tôi không đến trễ chứ? Vừa đáp máy bay xong là tôi vọt đến đây ngay!"
"Không trễ không trễ, Kiều Kỳ, chúng ta vào thôi!" Thượng Kha dĩ nhiên không hơi đâu lo lắng cho Kiều Kỳ bởi tâm anh đã sớm hóng vào bên trong sảnh lớn của Doãn gia, anh không nhiều lời liền túm lấy Kiều Kỳ đi vào.
Kiều Kỳ mè nheo thêm hai ba tiếng đã bị kéo vào trong.
Doãn phu nhân nhẹ nhàng nói: "Tên Kiều Kỳ này đã bốn mươi mà còn hay bông đùa. Sao cậu ta lại không dẫn theo phu nhân đến?"
Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên: "Phu nhân gì nữa, họ đã sớm ly thân ở riêng từ lâu. Thời điểm Kiều Kỳ kết hôn với Điệp Y là vì cô ta có thai, sau đó nhiều chuyện xảy ra nên chút cảm tình khách sáo ban đầu cũng không còn."
Doãn phu nhân kinh ngạc: "Lại có chuyện vậy sao? Kiều Kỳ đâu phải người dễ dàng bị uy hiếp?"
"Là Kiều Kỳ tương kế tựu kế." Đôi mắt Doãn Tư Thần hiện lên ý cười: "Anh ta xảo quyệt như vậy thì ai gạt được chứ?"
Doãn phu nhân cười cười: "Đúng vậy thật."
Cảnh Dung chỉ là công tử phong lưu hàng nhái, bởi đơn giản là phụ nữ tự bu vào anh, chứ bản thân anh lại không có chút kinh nghiệm tình trường nào cả, còn Kiều Kỳ chính là công tử phong lưu hàng thật giá thật!
Một lúc sau đó thì các vị khách khứa lại đến liên tục, thân là chủ nhân Doãn gia thì Doãn Tư Thần và Doãn phu nhân không thể gián đoạn chức trách tiếp đón được.
* * *
Hề Hề bước vào sảnh chính của đại trạch Doãn gia mà đáy lòng thầm giật mình. Cảnh sắc nơi này thật xa hoa tráng lệ, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, tựa như cô đã từng ở nơi đây? Hay đây chính là căn nhà thật sự trước kia của cô?
"Hề Hề?" Một giọng nói ngả ngớn vang lên từ phía sau.
Hề Hề quay người lại thì nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc cực kỳ sang trọng, vẻ mặt đang kinh hỉ nhìn cô: "Em thật sự đã trở lại?"
Cô thấy người này hơi quen, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là ai..
Mộc Nhược Na ở bên cạnh giải thích: "Kiều Kỳ, anh ta là Trần Kiều Kỳ, là ông trùm trong giới giải trí, rất thân thiết với Doãn Tư Thần và Thượng Kha, giống như quan hệ của chúng ta với Mặc Tử Huyên vậy.
Hề Hề tức thì phản ứng lại, chủ động bắt tay Kiều Kỳ:" Chào anh, Kiều Kỳ. "
Sắc mặt Kiều Kỳ tức khắc trở nên kỳ quái:" Em trước kia đâu có nói chuyện với tôi thế này? Em quên tôi rồi sao? "Sau đó anh liền làm bộ dáng thương tâm:" Tôi thật đau lòng mà, em không có quên Tư Thần mà lại quên mất tôi! "
Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng tròn mắt nhìn đối phương.
Lúc này thì thanh âm của Mặc Tử Huyên truyền đến:" Ngại quá, Hề Hề chỉ nhớ rõ chúng tôi thôi, không nhớ rõ các anh đâu. Mặc kệ anh ghen tỵ thế nào thì đây chính là sự thật nha! "
Kiều Kỳ quay đầu nhìn Mặc Tử Huyên, làm động tác đầu hàng:" Được rồi, bất quá tôi nhận thua thôi. Mà Hề Hề, em thật sự không nhớ rõ chuyện trước kia? "
Hề Hề mỉm cười, gật gật đầu:" Thật xin lỗi. "
Kiều Kỳ nhún nhún vai:" Không nhớ rõ cũng không sao. Nào, chúng ta làm quen lần nữa. Tôi tên Kiều Kỳ, năm nay bốn mươi tuổi, vẫn còn độc thân. "
Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên trợn trắng mắt, lập tức kéo tay Hề Hề xoay người bỏ đi.
" Này này này, tôi chưa nói xong mà? "Kiều Kỳ cố tình nói theo chọc ghẹo cả ba cô gái.
Nhìn theo bóng dáng Hề Hề mà vẻ mặt bất cần đời của Kiều Kỳ dần dần nghiêm túc lại, như suy tư gì đó, tự lầm bầm:" Lời tiên đoán của Vân gia liệu có thành sự thật không? Vân gia sẽ vì em mà suy, cũng vì em mà hưng. Cố Hề Hề, để xem em sẽ mang đến điều gì đáng ngạc nhiên đây?"