Cố Hề Hề càng nhượng bộ thì Tưởng Huy Âm lại càng lấn lướt, Mộc Nhược Na cùng Mặc Tử Huyên thấy vậy không nhịn được, liền bước lên một bước muốn tới bên cạnh chống lưng cho Cố Hề Hề.
Nhưng Cố Hề Hề lại nhìn hai người lắc đầu, quay đầu nói với Tưởng Huy Âm: "Đúng vậy, tôi họ Cố, không phải họ Vân, nhưng Vân lão gia và Vân lão phu nhân chính là ba mẹ tôi, đây là sự thật ai ai cũng biết, chẳng lẽ Tưởng tiểu thư không biết sao? Tôi còn cho rằng Tưởng gia đại tiểu thư là một người con gái tri thức tân tiến, tự nhiên sẽ không xem nhẹ các thông tin được lưu truyền trên weibo chứ?"
Cố Hề Hề ở Vân gia đã chính thức cử hành lễ nhận thân, tuy rằng nghi lễ là nhận ba mẹ nuôi nhưng cô đã được công nhận là người của Vân gia.
Một lời phản kích bình thản của Cố Hề Hề lại khiến vẻ mặt Tưởng Huy Âm trở nên tái xanh đầy phẫn nộ. Cô ta biết Tưởng Dật Hải mỗi ngày đều vào trang weibo của Cố Hề Hề, không chỉ một lần mà rất nhiều lần, thế nên cô ta mới càng tức giận.
Chỉ cần trang weibo của Cố Hề Hề đăng bất kỳ tin tức gì, Tưởng Dật Hải đều sẽ nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình thật lâu. Nếu Cố Hề Hề có đăng ảnh tự sướng thì Tưởng Dật Hải lập tức tải xuống toàn bộ lưu trữ trong máy.
Cho nên cô ta mới có thể giận dữ đến nhường này!
"Dù vậy thì cô vẫn không phải là con gái ruột của Vân gia. Chẳng qua cô chỉ ỷ vào diện mạo của mình và Vân Nặc giống nhau cho nên nghĩ mình có thể thay thế vị trí của Vân Nặc sao?" Tưởng Huy Âm không hề suy nghĩ oang oang lớn tiếng.
Lời này vừa thốt ra thì vẻ mặt mọi người ở đây đều trở nên biến sắc.
Doãn Tư Thần lạnh băng mở miệng: "Xem ra chuyện nhà của tôi vậy mà còn phiền em họ thay tôi làm chủ?"
Cố Hề Hề vừa quay đầu đã thấy sắc mặt thâm trầm của Doãn Tư Thần.
Tưởng Huy Âm rất sợ Doãn Tư Thần, vừa thấy Doãn Tư Thần tới thì sắc mặt cô ta trở nên xanh mét, tức khắc quay sang làm nũng nói với Doãn phu nhân: "Cô cô, người xem anh họ thật là hung dữ!"
Doãn phu nhân quay sang nói với Cố Hề Hề: "Em họ con còn nhỏ tuổi, con làm chị dâu thì đừng chấp nhặt nó!"
"Mẹ, con không hy vọng có bất kỳ ai khi dễ Cố Hề Hề, cho dù là người của Tưởng gia cũng không được!" Doãn Tư Thần hoàn toàn không nể mặt Tưởng Huy Âm, trực tiếp nói thẳng trước mặt mọi người: "Hề Hề là vợ tôi, cô ấy tốt hay xấu đều là chuyện của tôi, không liên quan tới người khác!"
Tưởng Huy Âm thấy Doãn Tư Thần công khai giáo huấn mình, liền rụt cổ, trốn tránh đằng sau lưng Doãn phu nhân.
Doãn phu nhân biết Tưởng Huy Âm hôm nay có điểm quá phận cho nên đành phải nói: "Được rồi được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên Tư Dược về nhà tổ chức sinh nhật, đều là người một nhà cả, làm loạn cái gì chứ? Huy Âm, lại đây xin lỗi chị dâu của con đi!"
Vẻ mặt Tưởng Huy Âm không tình nguyện tiến lên một bước, ánh mắt tràn ngập ghen ghét nhưng miệng lại không thể không xin lỗi: "Chị dâu, thật xin lỗi, vừa rồi là tôi vô tâm lỡ miệng."
Cố Hề Hề nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì, tất cả đều là người một nhà cả."
Tưởng Huy Âm lúc này mới cam lòng lui về.
Nhưng qua chuyện vừa rồi, ở đây đã có rất nhiều người tò mò về thân phận thật của Cố Hề Hề.
Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị có xuất thân bình dân, mà lại có quan hệ với Vân gia danh giá của tỉnh Y, hơn nữa diện mạo còn giống Vân gia đại tiểu thư đến kinh người, đây là trùng hợp hay là âm mưu?
Doãn đại thiếu phu nhân nhận thân với Vân gia, vậy người thân trước kia thì sao?
Vân gia đại tiểu thư Vân Nặc sao lại có ngoại hình giống y như đúc với Doãn đại thiếu phu nhân, hay hai người đó chính là cùng một người?
Trong nháy mắt, toàn bộ đại sảnh đều thì thầm bàn tán sôi nổi về Cố Hề Hề, vô số suy đoán, vô số kết luận.
Cố Hề Hề không ngờ mình giấu diếm chân tướng lại gây ra ảnh hưởng đến như vậy, sắc mặt cô có chút không được tốt lắm.
Doãn Tư Thần nhíu mày nói: "Hề Hề, anh sẽ nói với cậu mợ một câu, phải quản thúc Tưởng Huy Âm cho tốt!"
Cố Hề Hề lắc đầu nói: "Thôi, không nên so đo. Hiện tại ở đây nhiều người như vậy, đừng để bọn họ nhìn vào mà chê cười!"
Thừa dịp không ai để ý, Nhiễm Tịch Vi mau chóng đi tới bên cạnh Tưởng Huy Âm, khẽ nói với cô ta: "Cố Hề Hề kia thật không biết tự lượng sức mình. Ỷ vào việc Doãn Tư Thần thích cô ta, còn ở đó làm bộ làm tịch, nói cái gì là người một nhà chứ! Nếu thật sự xem cô là người một nhà sao lại bắt cô mở miệng xin lỗi?"
Vẻ mặt Tưởng Huy Âm lần nữa trở nên cực kỳ khó coi.
Tưởng Huy Âm quay đầu nhìn thoáng qua Nhiễm Tịch Vi: "Cô đã đi theo Doãn Tư Dược, chuyện của Cố Hề Hề thì liên quan gì tới cô?"
Nhiễm Tịch Vi cười cười: "Đúng vậy, tuy chuyện tôi là bạn gái cũ của Doãn Tư Thần chỉ là chuyện quá khứ cho nên tôi cũng chẳng biết trách ai. Tôi chỉ muốn bênh vực kẻ yếu là cô mà thôi.."
Ánh mắt Tưởng Huy Âm cảnh giác nhìn Nhiễm Tịch Vi, không biết trong đầu người phụ nữ này đang chứa cái hồ lô bát quái gì đây..
Nhiễm Tịch Vi tiếp tục nói: "Tôi chỉ hảo tâm muốn giúp cô một chút, không có ý gì khác. Cố Hề Hề này thật ra rất tà môn, rất nhiều người đàn ông đều vây quanh cô ta. Rõ ràng trước kia nghèo túng, sau đó tính kế chính bạn thân của mình để bò lên giường của Doãn Tư Thần, còn được lợi mang thai cốt nhục của Doãn gia rồi danh chính ngôn thuận bước vào cửa lớn của Doãn gia. À, chắc cô còn không biết. Mặc đại thiếu gia Mặc Tử Hân cũng đối xử với cô ta vô cùng đặc biệt, chứ đừng nói đến là người Vân gia! A, đúng rồi, tôi còn phải nhắc nhở cô, người đàn bà này nhất định bày ra vẻ mặt vô tội, chẳng qua ỷ vào việc mang thai hậu nhân của Doãn gia, thật không biết nếu đứa bé này không còn thì cô ta có thể đắc ý được bao lâu? Cô mà cùng cô ta đối đầu thì không chừng Tưởng đại thiếu gia cũng sẽ liều mạng với cô đó!"
Nói xong lời này, Nhiễm Tịch Vi phiêu lãng rời đi.
Tưởng Huy Âm nhìn về phía Cố Hề Hề, ánh mắt càng trở nên thâm trầm cay độc!
Những người khác thì cô ta đều có thể mặc kệ, chỉ có Tưởng Dật Hải là không được phép thích Cố Hề Hề!
Tuyệt đối không thể!
Vợ chồng Vân lão gia nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán nghị luận về Cố Hề Hề thì trong lòng khó chịu.
Vân lão gia thở dài một tiếng: "Đáng tiếc Hề Hề không phải con gái ruột của chúng ta.. Nếu đứa bé năm đó còn sống, có phải cũng đã lớn như Cố Hề Hề?"
Vân phu nhân vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi nhìn chồng mình: "Không biết vì sao tôi cứ muốn âm thầm làm giám định DNA một lần, tôi vẫn cảm thấy Hề Hề chính là con gái của chúng ta."
"Nói bậy gì vậy! Năm đó đứa bé kia chết yểu, bà quên rồi sao? Bác sĩ đã tự mình ôm đứa bé đến cho bà xác nhận rồi còn gì, đứa bé kia quả thật không có phúc khí ở cùng Vân gia!" Sắc mặt Vân lão gia nghiêm nghị: "Hề Hề còn có mẹ nuôi, chúng ta không thể tùy tiện làm người mẹ nuôi kia thương tâm được!"
Vân phu nhân lúc này mới nhụt chí: "Đáng tiếc dù chúng ta rất muốn mời mẹ nuôi của Hề Hề tới làm khách, nhưng đối phương lại luôn cự tuyệt, cho nên chúng ta mạo muội quấy rầy cũng không thích hợp. Tôi rất muốn cùng bà ấy tâm sự hàn huyên những chuyện khi Hề Hề còn nhỏ.."
"Đối phương nếu không muốn gặp mặt, khẳng định là có lý do của người ta, cũng không nên cưỡng cầu." Vân lão gia vỗ vai vợ mình nói: "Tuy Hề Hề không phải con gái ruột của chúng ta nhưng chúng ta đã đối xử với nó như con đẻ của mình. Đời này vợ chồng chúng ta mệnh bạc, hai đứa con gái đều trước sau rời bỏ chúng ta.. Hiện tại vất vả lắm mới có được một đứa con gái này, chúng ta không nên hy vọng quá nhiều! Chỉ cần con bé yêu cầu, chúng ta cứ bảo hộ như vậy là được rồi, chuyện khác tạm thời không cần nghĩ tới."
Vân phu nhân ảm đạm gật đầu: "Nhưng lần này tự nhiên mẹ lại muốn chúng ta cùng nhau tới tham gia bữa tiệc này, đúng là bất ngờ! Mẹ không phải nhiều năm nay đều mặc kệ chuyện trong nhà hay sao?"
Vân lão gia hốt hoảng một lúc, sau đó mới chậm rãi trả lời: "Đúng vậy, tôi cũng thấy kỳ quái! Về lý thuyết, mẹ chưa từng nhìn thấy Hề Hề, bà làm sao biết bữa tiệc này Hề Hề sẽ gặp phiền toái mà muốn chúng ta tới hỗ trợ chứ?"
Hai vợ chồng nhìn nhau, trong phút chốc có chút mơ hồ khó hiểu.
Cố Hề Hề cảm thấy hơi mệt, liền mang theo Tiểu Vương chuẩn bị đi về phòng nghỉ ngơi một chút. Đang bước đi ở hành lang thì đã nghe trong phòng có người nói chuyện.
"Cố Hề Hề kia chẳng qua chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, thiếu phu nhân cái gì mà thiếu phu nhân! Đúng rồi Mã Diễm, cô hôm nay sao lại không đi ra chứ? Tốt xấu gì cô cũng là mẹ đẻ của Tư Dược." Một giọng nữ khắc nghiệt từ bên trong truyền ra.
Ngay sau đó là thanh âm Mã Diễm: "Tôi làm gì có tư cách đi ra ngoài? Hôm nay yến tiệc náo nhiệt như vậy, tôi chỉ có thể trốn ở đây nhìn.. Không có cách nào khác, lão thái bà què kia nói nếu tôi không tránh đi thì tiền của Tư Dược sẽ không cho chúng ta một đồng! Vì Tư Dược cái gì tôi cũng chấp nhận được, chờ tương lai có một ngày Tư Dược nhà chúng ta khống chế được đại cuộc tập đoàn Doãn thị, tôi nhất định sẽ cho bọn họ đẹp mặt!"
Giọng nữ khắc nghiệt lại vang lên: "Nghe nói Cố Hề Hề kia mang thai nên Doãn lão phu nhân đã cho cô ta không ít tiền. Cô nói xem, nếu Tư Dược nhà cô cũng nhanh nhanh có một đứa.."
Mã Diễm lập tức trả lời lại: "Đúng vậy, may mà có cô nhắc nhở tôi. Tôi cũng nghĩ là như vậy!"
"Nếu Cố Hề Hề kia có thể nhờ mang thai mà sở hữu 5% cổ phần, Tư Dược nhà chúng ta có quen một cô gái rất xinh đẹp, hôm nay nói muốn cùng cô ấy tham dự bữa tiệc, đáng tiếc tôi không ra ngoài được nên không nhìn thấy.. Nếu cô gái này có thể nhanh chóng mang thai, nói không chừng lão phu nhân sẽ cho Tư Dược nhà chúng ta 5% cổ phần!"
"Đúng, đúng như vậy! Cố Hề Hề bình thường kia còn có được cổ phần thì sao cô gái kia lại không được chứ? Huống chi nghe đâu thân phận cô ta còn danh giá hơn so với Cố Hề Hề nhiều!" Người phụ nữ khắc nghiệt kia mở giọng phụ họa.
Tiểu Vương nghe thấy hai người phụ nữ kia đang bàn tán chuyện của Cố Hề Hề, tức khắc muốn tiến lên cùng họ tính sổ.
Nhưng Cố Hề Hề đã kéo tay Tiểu Vương lại, thở dài một tiếng: "Thôi, cứ mặc kệ họ đi! Miệng là của họ, muốn nói gì thì chị cũng không quản được! Không ở nơi này nghỉ ngơi thì chúng ta đi tìm phòng khác nghỉ."
Tiểu Vương lúc này mới hậm hực cam chịu mà cùng Cố Hề Hề xoay người rời đi, tới một phòng nghỉ khác.
Thời gian này mọi người đều ở bên ngoài ăn uống linh đình, quả thật sẽ không có ai đến phòng nghỉ, nhưng Cố Hề Hề vừa bước vào thì lại phát hiện trong phòng có người.
Cố Hề Hề định lui ra ngoài thì đối phương đã lên tiếng: "Hóa ra là em dâu! Sao thế? Thân thể không thoải mái à?"
Cố Hề Hề xoay lại nhìn kỹ, phát hiện người trong phòng là Tưởng Dật Hải.
Nghĩ đến vừa rồi Tưởng Huy Âm gây khó dễ cho cô, Cố Hề Hề vì thế mà cảm thấy không thích Tưởng Dật Hải này. Cô nhàn nhạt gật đầu: "Em cho rằng nơi này không có ai, nếu anh ở phòng này nghỉ ngơi rồi thì em đây liền.."
"Phòng nghỉ lớn như vậy, tôi ngồi một mình cũng buồn. Nếu em dâu không ngại thì ngồi cùng cho vui." Tưởng Dật Hải nhanh chóng chặn lời Cố Hề Hề nói: "Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn thỉnh giáo em dâu một chút."