Cố Hề Hề ngẩn mặt ra, khó hiểu nhìn Doãn Tư Thần.
Đôi mắt Doãn Tư Thần lần đầu tiên xuất hiện những tia lo lắng.
Anh đây là bị làm sao?
Doãn Tư Thần đột nhiên mở miệng nói: "Có phải là tôi đã sai không?"
Hả? Những lời này là có ý gì?
Cái gì mà sai hay không?
Anh đang nói về vấn đề gì mới được?
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng, cô hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Doãn Tư Thần. Đột nhiên nhớ tới những lời Triệu thiếu phu nhân nói, Cố Hề Hề cảm thấy tâm tình thật không tốt.
Cô và Doãn Tư Thần, cũng giống như Chu Quyên và ông chủ Chu vậy!
Dù có là phu thê kết tóc thì sao chứ?
Cũng không bằng một đóa sen trắng trong lòng anh, không phải sao?
"Tôi có phải không nên đem em giấu quá kỹ, nên giờ mới để những loại chó mèo như vậy đều không nhận ra em?" Doãn Tư Thần cúi đầu, anh vẫn ôm chặt Cố Hề Hề, để cằm của anh tì lên trán của cô, nhẹ nhàng cọ cọ qua lại, nói: "Xem ra quả thật tôi đã sai. Tôi cho rằng làm vậy là đang bảo vệ em, lại quên mất kỳ thật thân phận phu nhân tổng giám đốc mới chính là lá chắn tốt nhất. Chỉ cần làm cho cả thế giới đều biết em là ai thì mới không xảy ra chuyện như hôm nay nữa!"
Cố Hề Hề ngẩn ngơ.
Hả? Đại não của anh ấy sao lại biến hóa kỳ diệu thế này?
Cố Hề Hề vừa định mở miệng, Doãn Tư Thần đã bá đạo chặn lời trước: "Được, tôi đã quyết định rồi. Vốn dĩ định để em đi về trước, nhưng giờ muốn công khai thân phận của em, như vậy cứ để em lưu lại thành phố K làm phu nhân tổng giám đốc đi!"
Từ từ, anh ấy nói những lời này là ý gì?
Lưu lại thành phố K làm cái quái quỷ gì cơ chứ?
Cố Hề Hề lập tức đẩy Doãn Tư Thần ra, ngước mặt hỏi: "Anh đang nói cái gì?"
"Hôm nay Mặc Tử Hân đã chính thức đề trình bản kế hoạch hợp tác với tập đoàn Doãn thị. Tuy rằng tôi không thích anh ta, nhưng phải công nhận hiệu suất làm việc quả thật không tồi. Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể đưa ra một bản kế hoạch rất chi tiết, hiệu quả. Tôi đã xem qua, vừa lúc chúng ta đang ở thành phố K, vậy thì không cần thiết quay về nữa. Sắp tới chúng ta cứ ở đây một thời gian, khi nào hạng mục cuối cùng được xác định rồi xem xét." Doãn Tư Thần giải thích đơn giản.
Cái gì?
Bọn họ ở lại chỗ này?
Cố Hề Hề tức khắc hơi sốt ruột: "Tôi còn phải trở về khám thai định kỳ."
Doãn Tư Thần hừ nhẹ một tiếng: "Tôi đã nói với bà nội, bà nội đã phê chuẩn cho viện trưởng mang theo người tới đây. Được rồi, để thuận tiện thì sẽ sắp xếp mua một căn biệt thự ở đây. Tất cả mọi người đến đây rồi đều có thể thuận tiện chăm sóc và giúp em khám thai định kỳ."
Hả? Cô cái gì cũng không biết, vậy mà Doãn Tư Thần đã an bài hết rồi!
Hừ, anh ấy vẫn luôn bá đạo như vậy, không thèm hỏi xem ý kiến của cô là gì.. Nhưng thật ra đúng là hỏi cô cũng vô dụng thôi.
Cố Hề Hề bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Được thôi, anh quyết định là được!"
Khi trở lại biệt thự của Kiều Kỳ, Kiều Kỳ liền dẫn theo Điệp Y tới hỏi thăm Cố Hề Hề. Nhìn thấy cô không có vấn đề gì, lúc này hai người mới yên tâm. Nếu như Cố Hề Hề ở thành phố K mà xảy ra chuyện, tuy không liên quan đến Kiều Kỳ nhưng chỉ sợ tình cảm giao hảo bấy lâu cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tâm tình Cố Hề Hề vừa mới tốt được một chút, Nhiễm Tịch Vi liền xuất hiện làm hỏng hết cả tâm trạng của cô.
"Hề Hề, cô không sao chứ?" Nhiễm Tịch Vi có vẻ vô cùng lo lắng: "Cô thật chẳng cẩn thận gì cả, sao lại để xảy ra chuyện như vậy. Cô có biết Tư Thần vừa nghe chuyện thì liền bỏ hết công việc mà chạy đi tìm cô? Hề Hề, cô bây giờ là phu nhân tổng giám đốc, không nên hở tí là gây phiền toái. Tư Thần dù sao cũng là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, không thể mỗi ngày đều kè kè bên cô được!"
Sắc mặt Cố Hề Hề ngày càng lạnh.
Doãn Tư Thần vừa rồi trong lúc xử lý công việc, là ở bên cạnh Nhiễm Tịch Vi?
Không phải Doãn Tư Thần khi làm việc đều không muốn có người quấy rầy?
Quả nhiên, Nhiễm Tịch Vi đối với Doãn Tư Thần có vị trí đặc biệt.
Cố Hề Hề nửa chữ cũng không hé răng, lười phản ứng lại Nhiễm Tịch Vi.
Nhưng Nhiễm Tịch Vi vẫn không buông tha Cố Hề Hề, tiếp tục nói: "Hề Hề, cô đừng trách tôi nhiều chuyện. Cô hiện tại đang có thai, càng không được chạy loạn làm người khác lo lắng, như vậy sẽ khiến Tư Thần phân tâm. Chẳng may lúc Tư Thần lái xe mà bị cô làm phân tâm, thế thì thật là nguy hiểm. Còn nữa, Tư Thần nếu vì gấp gáp mà lái xe nhanh thì sao, dù Doãn gia chúng ta có tiền, không nề hà chuyện sửa chữa xe cộ nhưng nhỡ may làm người khác bị thương, thì lúc đó có tiền cũng không mua lại được!"
Nghe Nhiễm Tịch Vi lải nhải bên tai nào là rất quan tâm đến Doãn Tư Thần, Cố Hề Hề không muốn tiếp tục nghe nữa, lạnh lùng nói: "Nhiễm tiểu thư, nếu cô thích Doãn Tư Thần đến vậy, cũng nên đợi sau khi chúng tôi ly hôn thì hãy quan tâm đến 'Tư Thần của cô', còn giờ thì không cần. Ít nhất bây giờ anh ấy trên pháp luật vẫn là chồng tôi!" Cố Hề Hề nhịn không được bèn nói: "Hơn nữa đây là chuyện của chúng tôi, không cần cô phải đem đạo lý ra đây giảng dạy!"
Cố Hề Hề nói xong câu đó, Nhiễm Tịch Vi liền bưng mặt khóc nức nở, bày ra bộ dáng như cô ta đang bị ức hiếp.
"Hề Hề, sao cô lại nói với tôi như vậy?" Nhiễm Tịch Vi nhìn Cố Hề Hề, khóc rất bi thương: "Tôi chỉ muốn tốt cho hai người, cô sao lại có thể đối xử với tôi như thế.. Cô.. cô thật quá đáng! Tôi đâu phải là yêu thích Tư Thần! Tôi chỉ là.. chỉ là.. huhuhu!"
Nhiễm Tịch Vi lập tức khóc rống lên.
Đúng lúc này Doãn Tư Thần ở bên ngoài bước vào, vừa vào cửa đã đập vào mắt ngay cảnh này.
"Sao lại thế này?" Doãn Tư Thần nhíu mày hỏi.
Nhiễm Tịch Vi lập tức ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, cố ý bày ra vẻ hoảng loạn, không ngừng che dấu: "Không! Không có gì.. Hề Hề quả thật không có ức hiếp em. Em chỉ là.. huhu.."
Nhiễm Tịch Vi đột nhiên che miệng, khóc lóc chạy ra ngoài!
Biểu hiện này của Nhiễm Tịch Vi rõ ràng muốn nói Cố Hề Hề bắt nạt cô ta. Doãn Tư Thần nhìn theo Nhiễm Tịch Vi, lại quay đầu nhìn Cố Hề Hề, tức khắc cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Một người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, một người là vợ của anh. Đương nhiên anh không cảm thấy việc Cố Hề Hề ức hiếp Nhiễm Tịch Vi có gì không ổn. Cô là người phụ nữ của anh, cô muốn ức hiếp ai trên đời này mà chả được!
Chỉ là không hiểu vì lý do mà Cố Hề Hề lại ức hiếp Nhiễm Tịch Vi?
Cố Hề Hề ngước mắt thấy Doãn Tư Thần đang do dự, liền nghĩ rằng anh tin lời Nhiễm Tịch Vi. Đáy lòng cô bỗng nhiên có cảm giác mất mát, lạnh lùng nói: "Nếu anh không yên tâm thì có thể đi an ủi cô ta!"
Cố Hề Hề hoàn toàn không muốn giải thích bất kỳ lời nào.
Lúc này Mộc Nhược Na bước đến, trên tay mang theo một hộp thuốc, đây là thuốc Vân gia cho người đưa đến đây, vừa vào cửa thì Mộc Nhược Na liền nói: "Thật là kỳ lạ nha, vừa rồi tôi thấy Nhiễm Tịch Vi khóc lóc chạy ra ngoài, ai ức hiếp cô ta sao? Tôi có phải hoa mắt không, trên thế giới này còn có người có thể ức hiếp Nhiễm Tịch Vi nữa sao?"
Doãn Tư Thần vốn muốn giải thích với Cố Hề Hề. Nhưng anh chần chừ là vì không biết nên mở miệng như thế nào, chứ không phải là anh tin lời Nhiễm Tịch Vi. Nào ngờ Mộc Nhược Na lại đến đây, làm anh vốn dĩ đã không biết nói như thế nào thì bây giờ lại hoàn toàn không nói ra được.
Doãn Tư Thần nghĩ một lát, đây chỉ là chuyện nhỏ, lòng dạ Cố Hề Hề cũng không phải hẹp hòi, thôi thì để sau rồi nói.
Doãn Tư Thần quay về phía Mộc Nhược Na, nói: "Cô chăm sóc Hề Hề giúp tôi. Vừa rồi ở bên ngoài xảy ra chuyện, nên tâm tình Hề Hề không được tốt."
Mộc Nhược Na gật đầu: "Việc này tôi biết rồi, không phải tôi vừa lấy thuốc của Vân gia đem lại đây sao?"
Nói xong câu đó, Mộc Nhược Na hướng về phía Cố Hề Hề, nói: "Hề Hề, cậu có muốn đi bệnh viện thăm cô trợ lý nhỏ không?"
Tiểu Vương vì bảo vệ cô mà bị thương, cô đi thăm là lẽ đương nhiên. Cố Hề Hề lập tức gật đầu: "Được, tôi đi với cậu."
Cố Hề Hề lấy túi xách, không thèm liếc Doãn Tư Thần một cái, lập tức cùng Mộc Nhược Na rời đi.
Doãn Tư Thần đứng chết lặng.
Tại sao chuột đồng nhỏ vẫn giận dữ?
Biểu hiện của anh như vậy mà còn khiến cô tức giận sao?
Ở trên xe, Mộc Nhược Na liếc nhìn Cố Hề Hề: "Nói đi, vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Cố Hề Hề lúc này mới thả lỏng tâm tình, trả lời: "Không có gì, Nhiễm Tịch Vi muốn tuyên bố lãnh thổ quốc gia, trách cứ tôi không nên làm Doãn Tư Thần phân tâm bỏ hết công việc mà chạy đến cứu tôi."
"À há?" Mộc Nhược Na không nhìn được mà nhướng mày: "Thú vị thật!"
Cố Hề Hề tức giận nói: "Cậu còn cười tôi? Tôi đây đã phiền muốn chết rồi! Tôi thậm chí còn muốn ly hôn luôn với Doãn Tư Thần, dứt khoát thành toàn cho hai người họ!"
"Vậy sao cậu không trực tiếp nói rõ với Doãn Tư Thần? Nếu cậu đã nhẫn nhịn đến vậy, sao không thẳng thắn nói hết những lời trong lòng với anh ta?"
"Hả?" Cố Hề Hề nhướng mày: "Chuyện như vậy mà còn phải nói ra sao?"
Mộc Nhược Na bất đắc dĩ lắc đầu.
Tại bệnh viện, Tiểu Vương vừa nhìn thấy Cố Hề Hề đích thân tới thăm mình, tức khắc xúc động không nói nên lời: "Thiếu phu nhân.. chị tại sao lại tự mình tới đây? Ở đây đã có người chăm sóc cho em rồi."
Cố Hề Hề thở dài một tiếng, nói: "Em vì bảo vệ chị mà bị thương, sao chị có thể mặc kệ em được? Đây là thuốc do Vân gia đưa tới, nghe nói điều trị vết thương rất hiệu quả. Đúng lúc Doãn Tư Thần muốn cùng Mặc gia xúc tiến việc hợp tác dự án về nguồn năng lượng, chúng ta chưa cần phải về thành phố N, tạm thời ở lại đây một thời gian. Em cứ yên tâm chữa trị vết thương, tiền bồi thường của em thì chị đã cho người chuyển tới."
Tiểu Vương quả thật cảm động muốn khóc.
Mộc Nhược Na đứng bên cạnh thấy thái độ Cố Hề Hề dành cho trợ lý của mình còn kiên nhẫn hơn đối với Doãn Tư Thần, cô đành im lặng lắc đầu.
"Được rồi, đừng thút thít nữa." Cố Hề Hề đem hộp thuốc trong tay mở ra, bên trong quả nhiên có rất nhiều loại thuốc tốt. Vân gia thật sự rất có lòng, xem ra cô phải chuẩn bị một phần lễ vật để cảm tạ.
Dù sao bây giờ phải ở lại thành phố K một thời gian, cũng nên suy nghĩ một chút về các mối quan hệ.
Trong lúc Cố Hề Hề đi thăm Tiểu Vương, thì Doãn Tư Thần rốt cuộc đã tìm thấy Nhiễm Tịch Vi trốn ở một gốc cây khóc lóc.
Doãn Tư Thần nghĩ nghĩ, thôi trước tiên là cứ thay mặt Cố Hề Hề xin lỗi đi. Có thể khiến cho bổn thiếu gia phải thay mặt xin lỗi, đúng là chỉ có một mình vợ của anh.
Phải giúp cô và bạn bè của anh giữ mối quan hệ tốt, thì sau này mới có thể thuận lợi bình an bên nhau cả đời được.
Thế mà chuột đồng nhỏ vẫn không hiểu tâm tư của anh, thật là quá buồn!
"Tịch Vi, Hề Hề không phải là cố ý!" Doãn Tư Thần trước nay đều không quen nói chuyện khiêm nhường, dù là đi xin lỗi nhưng thật ra bên trong lời nói vẫn nghe ra một khí chất như là mệnh lệnh.