Cố Hề Hề chậm rãi đi theo mọi người ra ngoài. Quả nhiên phía sau nhà có một vườn trái cây rộng lớn.
Cố Hề Hề ngạc nhiên nói: "Có thể có một căn nhà khang trang ở đây, lại thêm một khu vườn trái cây rộng lớn, đúng là điều không dễ dàng!"
Vẻ mặt của gia chủ liền đắc ý, nói: "Căn nhà này là chúng tôi đã gìn giữ rất nhiều năm, tuy rằng lão gia nhà tôi là một thương nhân kinh doanh bất động sản, chuyên khai phá nhiều mảnh đất, nhưng dù thế nào thì sản nghiệp của gia đình cũng tuyệt đối không lấy ra buôn bán, mà là để làm vườn trái cây này đây. Giữa nơi đô thị náo nhiệt lại có thể gieo trồng vườn tược, đây cũng là một thú vui điền viên. Doãn thiếu phu nhân, tôi nghe nói trong nhà cô cũng có rất nhiều cây xanh, đúng không?"
Cố Hề Hề mỉm cười gật đầu.
Cuộc sống ở thành phố bây giờ tuyệt vời nhất không phải là một căn nhà xa hoa, mà chính là một căn nhà tràn ngập không khí của thiên nhiên, có hơi thở của cây xanh và hoa cỏ.
"Đúng vậy, chỉ là nếu so với Vân gia thì vẫn còn thua xa." Cố Hề Hề thản nhiên nói.
Ở Vân gia thì diện tích dành cho khuôn viên đầy cây xanh kia chắc chắn đã hơn bảy mươi phần trăm. Có thể nói chỉ trừ đường đi phía bên ngoài, còn phần đất còn lại nếu không trồng cây thì sẽ trồng lớp cỏ xanh ngắt, tuyệt đối không dùng nền đá. Cho nên chỉ cần bước vào Vân gia liền sẽ cảm nhận được bầu không khí trong lành của thiên nhiên.
Vậy nên hai mẫu đất với khu vườn trái cây ở đây, hiển nhiên hoàn toàn không thể so sánh. Nhưng vì nơi này là trung tâm thành phố, nên một căn nhà như vậy đúng là rất giá trị! Khó trách vì sao chủ nhà lại đắc ý như vậy.
Một người bình thường hẳn chỉ có thể lựa chọn căn nhà ngột ngạt giữa thành phố, hoặc là căn nhà đầy cây xanh ở ngoại thành, dù thế nào cũng không thể vẹn toàn.
Cố Hề Hề hiện tại đang có thai, nếu phải tới một nơi quá xa ở ngoại thành thì sẽ rất mệt nhọc. Còn nếu chọn một nơi ở trung tâm nhưng lại ngột ngạt thì cô cũng sẽ không đi.
Đây chắc hẳn là lý do mà vị phu nhân chủ nhà này được đảm nhận nhiệm vụ tiếp đãi Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề đi ở phía trước, các vị phu nhân, thiếu phu nhân và tiểu thư khác đều theo sau. Cô cao hứng ngắt vài trái dâu tây, Tiểu Vương phía sau đã nhanh nhẹn thủ sẵn mâm để đựng.
"Thiếu phu nhân, nếu không thì để em hái cho, chị cúi người khom lưng như vậy sẽ không tốt cho tiểu thiếu gia trong bụng." Tiểu Vương vội vàng nói: "Nếu không để em hái, chị có thể cầm mâm?"
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, ý tưởng này cũng hay, vườn trái cây quả thật rất lớn, cho nên mọi người đều đi tản ra xung quanh, nhưng vẫn có một vài người nịnh bợ đang cố lấy bám theo Cố Hề Hề nói lời ngọt ngào.
Cô thấy Tiểu Vương đã hái đầy cả một mâm, liền nói: "Được rồi Tiểu Vương, không cần hái nữa đâu, em không định chừa cho các vị phu nhân sao!"
Mấy vị phu nhân kia lập tức nịnh nọt: "Doãn thiếu phu nhân thích là được, chúng tôi thì có thể tới đây bất kỳ lúc nào mà!"
Cố Hề Hề chỉ cười mà không nói gì.
Tiểu Vương nhịn không được mà lên tiếng khen ngợi: "Chu phu nhân thật sáng suốt, một mảnh đất lớn như vậy có thể trở thành khu vườn trái cây đủ loại, nơi này không khí trong lành, có thể giúp hoạt động thân thể, lại có thể tự mình gieo trồng hoa quả, đúng là rất nhiều lợi ích!"
Chu phu nhân nghe được lời này, tuy không phải do Cố Hề Hề trực tiếp tán thưởng, nhưng cũng đủ làm bà ta kiêu ngạo hãnh diện.
"Nào có nào có, tôi chỉ tận dụng một chút thôi. Chứ cũng không phải giỏi giang gì!" Chu phu nhân khách khí trả lời.
Tiểu Vương tiếp tục đi tới ngắt lấy trái cây, không để ý là cô đã lỡ chân bước sang một khu vực khác, vô tình dẫm phải một gốc hoa cúc đang nở rộ.
"Ôi xin lỗi, tôi không cố ý!" Tiểu Vương lập tức tạ lỗi.
Nét mặt Chu phu nhân hơi biến sắc, liền nhanh nhẹn nói: "Hoa cúc này không phải của nhà tôi. Nhưng thôi chúng ta mau vào nhà, còn phần hoa cúc này tôi sẽ bồi thường.."
Chu phu nhân chưa kịp nói xong thì tiếng chó sủa đã vang lên.
Cố Hề Hề vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một con chó lớn, hung hãn chạy tới muốn nhào vô người cô!
Tiểu Vương lập tức chạy tới che chắn cho Cố Hề Hề.
Giây tiếp theo Cố Hề Hề tức thì nghe được tiếng kêu thất thanh của Tiểu Vương!
Cô cúi đầu thì sợ hãi hét lên: "..."
Con chó dữ to lớn kia đang cắn vào đùi của Tiểu Vương!
Tất cả những người phụ nữ ở đây lập tức bị hoảng sợ. Triệu tiểu thư liền nhanh nhẹn cầm một cây gỗ dưới đất đánh mạnh vào con chó!
Con chó kêu lên một tiếng rồi hả miệng ra khỏi đùi của Tiểu Vương.
Cố Hề Hề đỡ Tiểu Vương dậy, nhìn nét mặt đau đớn đến trắng bệch của Tiểu Vương, cô liền tự trách bản thân. Tiểu Vương vì bảo vệ cô nên mới bị thương, nếu không thì chắc cô đã thành đồ ăn cho con chó này!
Triệu tiểu thư vẫn liên tục dùng cây gỗ đánh mạnh vào con chó, khiến nó sợ mà quay đầu bỏ chạy.
"Mau đưa cô ấy tới bệnh viện!" Lúc này Chu phu nhân là chủ nhà, lập tức gọi người tới đỡ Tiểu Vương rời đi.
"Tôi không đi được, tôi phải chăm sóc thiếu phu nhân.." Tiểu Vương vội vàng nói, hôm nay nhiệm vụ của cô là bảo vệ Cố Hề Hề. Nếu cô đi rồi, Cố Hề Hề có chuyện gì thì phải làm sao? "
Cố Hề Hề nghiêm mặt, nói:" Được rồi, giờ không phải lúc đâu, có vệ sĩ ở bên cạnh chị rồi, em mau đến bệnh viện xem vết thương đi! Đúng rồi, Chu phu nhân, chủ nhân con chó này là ai? "
Lời của Cố Hề Hề vừa dứt, phía sau đã vang lên một giọng nói thị uy đùng đùng lửa giận:" Tôi đang muốn ra coi kẻ nào không có mắt mà dám đánh cục cưng của tôi! Có phải không muốn sống nữa hay không? "
Cố Hề Hề quay lại liền nhìn thấy một người phụ nữ mang đôi giày cao gót đến hơn một tấc, ăn mặc mát mẻ, dáng người quyến rũ, đang hùng hổ bước nhanh tới đây.
" Tôi hỏi rốt cuộc là kẻ nào dám đánh chó của tôi? Chu Quyên, tôi và bà vẫn luôn là nước sông không phạm nước giếng, sao bà lại muốn đánh chó của tôi? "Người phụ nữ này kênh kiệu chống nạnh, biểu tình nổi giận đùng đùng, ngón tay trỏ của cô ta chỉ thẳng vào chóp mũi của Chu phu nhân!
Cố Hề Hề kéo những người khác lùi vài bước, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nét mặt Chu phu nhân tức khắc tái xanh, nhưng bà ta vẫn lập tức đáp trả:" Trương Lệ, cô la lối cái gì! Hôm nay cô đụng vào khách quý của tôi, cô phải bồi thường cho tôi thế nào đây! "
Trương Lệ?
Cố Hề Hề suy nghĩ một chút, lập tức nhớ ra.
Người phụ nữ đanh đá này không phải là diễn viên chính của một bộ phim tình cảm đang chiếu trên truyền hình sao?
Cô ta vậy mà lại là hàng xóm kế bên?
Ừ, đúng là không thể ngờ được mà!
Ở trên phim thì cô ta mang vẻ đẹp mềm yếu mong manh, cần được che chở, còn ngoài đời thì đúng là không ai dám nhìn thẳng vào vẻ mặt chua ngoa này.
Cố Hề Hề thấy vẻ mặt Chu Quyên tựa như mang theo một tia ẩn nhẫn, lại như đang muốn giấu một ý cười.
Cố Hề Hề nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy quan hệ của Chu Quyên và Trương Lệ có vẻ hơi phức tạp, không phải chỉ là xích mích hàng xóm đơn thuần..
Lúc này, Triệu phu nhân liền duỗi tay kéo Cố Hề Hề, cô thuận thế lùi về sau hai bước.
Triệu phu nhân lập tức nhỏ giọng nói:" Doãn thiếu phu nhân, cô đừng can thiệp. Họ xung đột với nhau không phải lần đầu, hôm nay cô chỉ là khách, chỉ cần đứng ngoài là được. "
Cố Hề Hề liền cảm thấy buồn cười, thật ra cô cũng không định can thiệp.
Lúc này các vệ sĩ đều bước lại, vây quanh Cố Hề Hề để bảo vệ kỹ lưỡng.
" Khách quý? Bà nói là đám người này sao? Ở đây toàn đàn bà thế này thì khách quý cái gì? Chu Quyên, bà đúng là già rồi mà, đến nỗi tìm một đám đàn bà vô dụng để chống lưng cho bà cũng không xong nữa! "Trương Lệ ngang ngược nói tiếp:" Dẫm nát hoa của tôi, đánh cục cưng của tôi, chuyện này tôi không để yên đâu! Tôi sẽ liều mạng với bà! "
Những lời này của Trương Lệ tức thì xúc phạm không ít vị phu nhân ở đây.
Phu nhân của thị trưởng lập tức cười lạnh, nói:" Phải không? Thì ra tôi ở trong mắt Trương tiểu thư cũng chỉ là một người đàn bà vô dụng! "
Nãy giờ phu nhân của thị trưởng vẫn đứng một bên, nên Trương Lệ không để ý đến sự có mặt của bà ta. Lúc phu nhân của thị trưởng lên tiếng thì sắc mặt Trương Lệ liền tái mét!
Tuy Trương Lệ kiêu ngạo, cũng không đến mức dám đắc tội với phu nhân của thị trưởng.
Nhưng tính cách cô ta vốn dĩ quái đản và sĩ diện, giờ đã lỡ miệng trước mặt nhiều người như vậy, giống như leo lên lưng cọp không cách nào xuống được.
Khẩu khí của Trương Lệ có hòa hoãn chút ít, nhưng vẫn có ý công kích:" Phu nhân của ngài thị trưởng, tôi làm sao dám nói như vậy với phu nhân! Địa vị của phu nhân rất tôn quý, người đàn bà Chu Quyên thô bỉ này sao có thể so sánh? Tôi hôm nay chỉ muốn đòi lại công bằng cho bông hoa tôi trồng và cục cưng của tôi mà thôi, chuyện này không liên quan đến phu nhân! Mong phu nhân không can thiệp! Đây là chuyện riêng của chúng tôi! Hoàn toàn không liên quan đến ai! "
Không liên quan đến ai?
Hay cho câu không liên quan!
Chó của cô ta cắn người, còn không chịu nhận sai?
Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng:" Chuyện của cô và Chu phu nhân, tôi hiển nhiên không can thiệp. Nhưng chó của cô đã cắn người của tôi, cô có phải nên chịu trách nhiệm không? "
Tầm mắt của Trương Lệ liền nhìn đến trên người Cố Hề Hề.
Trương Lệ suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra ở đây có một nhân vật như vậy. Nếu đã là người lạ, chắc hẳn cũng chẳng phải nhân vật to lớn gì đặc biệt.
Nếu không phải nhân vật gì to lớn, cô ta sao phải sợ?
Trương Lệ kiêu căng trả lời:" Cục cưng của tôi cắn người sao? Nói đùa gì vậy? Rõ ràng cô thấy tôi có tiền, nên muốn bịa chuyện làm tiền tôi đúng không? "
Nghe lời của Trương Lệ, tất cả mọi người ở đây đều bật cười mỉa mai.
Cô ta có tiền?
Dám đứng trước người của tập đoàn Doãn thị mà nói mình có tiền, muốn so tiền sao, người phụ nữ này quả thật lá gan rất lớn!
Cố Hề Hề nhíu mày, lạnh lùng nhìn Trương Lệ:" Vậy tiền này cô có bồi thường hay không? "
" Không bồi thường! Cô làm gì tôi? Trương Lệ tôi ở thành phố K này không phải là kẻ dễ ức hiếp, không phải thể loại chó mèo nào cũng có thể bịa chuyện tống tiền tôi được! "Trương Lệ gân cổ lên cãi:" Còn chưa nói, tôi vẫn chưa tìm cô tính sổ mà! Cục cưng của tôi cắn người lúc nào? Ha hả.. Cục cưng của tôi sẽ không cắn người bao giờ! Nhưng có phải cô đã đánh cục cưng của tôi không? Xem ra cô hôm nay cũng không muốn sống nữa rồi? Nếu không bồi thường thì đừng hòng rời khỏi chỗ này! "
Cố Hề Hề không nghĩ đối phương lại ngang ngược vô lý như vậy, tức khắc bật cười.
Chu Quyên thấy Trương Lệ dám công kích Cố Hề Hề, lập tức nói:" Doãn thiếu phu nhân, cô yên tâm, trợ lý của cô là bị thương ở nhà tôi, dù Trương Lệ kia không chịu trách nhiệm, tôi cũng sẽ lo chu toàn! Thật sự xin lỗi! Người đâu, đưa các vị phu nhân trở về nghỉ ngơi! "
Cố Hề Hề gật đầu.
Đây dù sao cũng là nhà của Chu Quyên, cô đúng là không tiện ra mặt.
Cố Hề Hề vừa muốn quay người đi, Trương Lệ lập tức vọt tới ngăn lại. Tức thì vệ sĩ đã lao ra, chắn giữa Trương Lệ và Cố Hề Hề.
Muốn đến gần Cố Hề Hề? Hoàn toàn không thể!
Trương Lệ không ngờ bên cạnh Cố Hề Hề còn mang theo vệ sĩ, liền sửng sốt, sau đó thuận thế ngồi bẹp xuống đất, điên cuồng lăn lộn gào khóc:" Ai nha, có người đánh tôi! Đúng là không có thiên lý! Cái bà già Chu Quyên này, bà ở bên ngoài theo người đàn ông khác thì thôi, còn cho người của bà đánh tôi! Mọi người đến đây mà xem!"
Trương Lệ vốn dĩ là diễn viên, cho nên khi đã diễn xuất thì cực kỳ thu hút người xem.
Cố Hề Hề lắc đầu không muốn nói gì, cô cùng những người khác xoay người rời đi.
Chỗ này vẫn nên giao lại cho Chu Quyên xử lý là tốt nhất.