Mục lục
Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 159: Tranh đoạt lấy lòng Cố Hề Hề




Anh đã có lòng sủng ái Nhiễm Tịch Vi, còn muốn cô xuất hiện công khai với thân phận Doãn thiếu phu nhân, đây rốt cuộc là có ý gì?



Chẳng lẽ anh không định ly hôn?



Tưởng tượng đến khả năng này, Cố Hề Hề đột nhiên khẩn trương. Nhưng ngay sau đó, cô thấy suy nghĩ này của mình thật vớ vẩn.



Trước giờ anh căn bản không hề để ý đến cô, sao mà có thể..



Cố Hề Hề thu lại những ý nghĩ lộn xộn trong đầu mình, nói với Tiểu A: "Tôi sẽ suy nghĩ sau, giờ tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi."



"Vâng, thiếu phu nhân!" Tiểu A lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.



Tiểu A vừa muốn đi, đột nhiên đứng lại, quay nhìn Cố Hề Hề, nói: "Thiếu phu nhân, có câu này tôi không biết nên nói hay không.."



Cố Hề Hề nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chúng ta không phải ngày đầu mới biết nhau, cậu có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi."



"Tổng giám đốc thật ra rất quan tâm thiếu phu nhân, chỉ là không biết biểu đạt tình cảm như thế nào, cho nên mới tạo thành hiểu lầm như vậy." Tiểu A gian nan mở miệng nói tiếp: "Hy vọng thiếu phu nhân không cảm thấy phiền vì điều tôi nói ngày hôm nay."



Cố Hề Hề bỗng giật mình hỏi: "Tiểu A, cậu theo Doãn Tư Thần bao lâu rồi?"



"Năm năm." Tiểu A thành thật trả lời: "Thật ra mà nói, cũng có thể xem là mười năm. Tôi từ khi tốt nghiệp đại học thì đã làm việc cho tổng giám đốc, sau đó được tiếp tục đào tạo nghiên cứu sinh thêm mấy năm để lấy bằng tiến sĩ, tất cả đều nhờ tổng giám đốc đã tạo cơ hội bồi dưỡng."



Cố Hề Hề kinh ngạc tiếp tục hỏi: "Cậu có bằng tiến sĩ?"



Tiểu A gật đầu trả lời: "Vâng, trong nhóm trợ lý chúng tôi thì người có học vị thấp nhất cũng đang là nghiên cứu sinh, Tiểu Vương bên cạnh thiếu phu nhân là nghiên cứu sinh ngành quản lý kinh tế của đại học Bắc Đại."



Cái gì? Cô nhóc Tiểu Vương ham chơi kia mà lại là nghiên cứu sinh ngành quản lý kinh tế của đại học Bắc Đại.



Cố Hề Hề bắt đầu cảm thấy mình có vài phần ngu ngơ, lại nhớ đến hôm nay ở Vân gia, Doãn Tư Thần thể hiện kiến thức uyên bác về trà đạo, cô liền tò mò hỏi tiếp: "Vậy.. Doãn Tư Thần thì sao? Anh ấy là học vị gì?"



Tiểu A nhẹ nhàng cười, đáy mắt không giấu vẻ tự hào: "Tổng giám đốc có hai bằng tiến sĩ của đại học Stanford, hơn nữa tinh thông các ngoại ngữ Anh, Pháp, Nga, Nhật, Hàn, Đức, Ý, Ả Rập, còn thông hiểu một vài ngôn ngữ ít phổ biến khác. Hơn nữa, bản thân ngài ấy trước đây là vận động viên quyền anh chuyên nghiệp, am hiểu nhu đạo, thái cực quyền cùng với đánh du kích, cũng đã từng đạt giải thưởng lớn tại bộ môn xạ kích."



Cố Hề Hề không tin vào tai mình nữa.



Người Tiểu A vừa nói là Doãn tư Thần sao? Người đàn ông đó thật sự lợi hại vậy sao?



"Tổng giám đốc trước đây chỉ có một lần từng hẹn hò, ngoài ra có thể nói là không hề có kinh nghiệm yêu đương hay thấu hiểu phái nữ." Tiểu A tiếp tục: "Tổng giám đốc quả thật luôn muốn đối xử tốt với thiếu phu nhân."



Nói xong câu đó, Tiểu A lại lập tức nói: "Thiếu phu nhân, mong đừng để ý những gì tôi đã nói. Tôi đúng là không nên nhiều lời."



Cố Hề Hề xua tay.



Cô không trách Tiểu A, cô chỉ là ngạc nhiên quá mức mà chấn động thôi: "Được, tôi biết rồi. Cậu đi ra đi."

Sau khi Tiểu A rời đi cô mới hoàn hồn được.



Doãn Tư Thần thật lợi hại như vậy sao? Còn ở đẳng cấp bác học, siêu lợi hại nữa chứ!



Ấn tượng của Cố Hề Hề đối với Doãn Tư Thần quả thật đã thay đổi rất nhiều.



Thì ra anh ấy không phải chỉ có vẻ ngoài đẹp trai không thôi..



Sau đó Cố Hề Hề thấy hơi mệt mỏi, cô nằm trên giường một lát liền ngủ thiếp lúc nào không hay. Trong giấc ngủ mơ màng, cô cảm giác có một gối ấm siêu bự ở gần bên người, nhịn không được bèn quàng tay qua ôm lấy theo bản năng, không chút khách khí ôm chặt lấy cái gối này.



Thật là thoải mái mà!



Cố Hề Hề cựa quậy một chút để tự điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, rồi tiếp tục ngủ ngoan.



Doãn Tư Thần nheo mắt nhìn Cố Hề Hề trong lòng mình không ngừng nhích tới nhích lui, thấy gương mặt nhỏ nhắn vẫn ngủ ngon lành, liền nhẹ nhàng lấy tay gạt những sợi tóc mai, cúi đầu dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán Cố Hề Hề.



Quả nhiên, chỉ có ở bên cạnh cô thì anh mới ngủ ngon được!



Lúc này rèm cửa sổ vẫn chưa kéo vào, Nhiễm Tịch Vi đứng bên ngoài liền thấy được một cảnh yêu thương này. Ánh mắt cô ta đỏ hoe chực khóc, gắt gao cắn chặt môi.



Sao lại có thể như vậy?



Cô ta vất vả lắm mới nghĩ cách kéo gần mối quan hệ với Doãn Tư Thần, vậy mà vì cái gì Doãn Tư Thần lại đối xử vô cùng xa cách với cô ta?



Điệp Y đứng bên cạnh, duỗi tay vỗ vai Nhiễm Tịch Vi, thở dài một tiếng, nói: "Tịch Vi, cậu hà tất phải như vậy?"



Nhiễm Tịch Vi xoay người ôm lấy bả vai Điệp Y, vừa khóc vừa nói: "Điệp Y, phải làm sao bây giờ? Người tôi yêu chỉ có anh ấy, tôi không thể động lòng với bất kỳ người đàn ông nào khác! Vì từng ở bên Doãn Tư Thần nên người đàn ông khác trong mắt tôi đều biến thành tầm thường. Tôi không thể không có Doãn Tư Thần!"



"Vậy vì sao lúc trước cậu lại rời khỏi anh ta?" Điệp Y khó hiểu hỏi: "Năm đó hai người rất yêu nhau, trưởng bối hai bên gia đình cũng ngầm đồng ý quan hệ của hai người, cậu vì cái gì mà phải bỏ đi?"



Điệp Y hỏi vấn đề này liền làm Nhiễm Tịch Vi tái mặt lại.



Nhiễm Tịch Vi cắn chặt môi, không trả lời!



Câu hỏi này không chỉ một người hỏi Nhiễm Tịch Vi, nhưng cô ta chưa từng có câu trả lời..



Hoặc đúng hơn, cô ta không dám trả lời..



Cô ta đang lo lắng, nếu quá khứ bị vạch trần thì cuộc đời cô ta hoàn toàn xong rồi..



Điệp Y thấy biểu tình của Nhiễm Tịch Vi, thở dài một tiếng nói: "Đúng ra là tôi không định hỏi. Nhưng cậu cũng nhìn thấy đó! Thân là bằng hữu, tôi không biết nên khuyên cậu như thế nào cho tốt. Tóm lại, tôi sẽ nghĩ cách tác hợp hai người, còn làm như thế nào, kết quả ra sao, cậu phải tự cố gắng theo đuổi."



Nhiễm Tịch Vi gật đầu, xoay người rời khỏi cùng theo Điệp Y.



Cố Hề Hề ngủ một giấc trưa thật là dài, lúc tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều. Cô không ngờ mình lại ngủ ngon đến thế. A đúng rồi, là nhờ cái gối ôm ấm áp siêu bự kia..



Cố Hề Hề vừa nhấc đầu dậy liền thấy gương mặt khả ái tuấn dật đầy tà mị.



Vẻ mặt Doãn Tư Thần lúc ngủ đã bớt đi một ít khí phách ngày thường, lại thêm vài phần nhu hòa, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, da mặt nhìn giống như không có một lỗ chân lông nào, mũi cao thẳng, lông mi dài vừa phải, độ cong của môi cũng rất hoàn hảo.



Mọi đường nét nếu thêm một phần thì lại quá tà mị, bớt một chút thì lại quá lãnh đạm.



Ông trời đúng là thiên vị mà!



Cố Hề Hề đưa tay huơ huơ trước mặt Doãn Tư Thần, anh vẫn chưa tỉnh?



Cố Hề Hề lần nữa nhìn xuống gương mặt Doãn Tư Thần, lần này ánh mắt cô liền dừng ở lỗ tai. Vành tai của anh mượt mà nhẹ rũ xuống, dái tai cũng dài và dày mọng, nhân sinh gọi đây là tướng có số đại phú đại quý.

Cố Hề Hề nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai Doãn Tư Thần.



Whoa, thật là mềm mịn!



Đúng là khiến người ta đố kỵ mà!



Cố Hề Hề cũng không biết cô bị làm sao, trời đất quỷ thần điên đảo thế nào mà cô lại cúi đầu ngậm lên vành tai mượt mà ấy.



Chẹp, quả thật hương vị cũng không tồi!



Cố Hề Hề cảm thấy trong lòng vô cùng mỹ mãn thích thú, liền buông tha cho Doãn Tư Thần.



Sau đó cô nhìn thấy xấp thiệp mời trên bàn, lại nhớ đến lời của Doãn Tư Thần. Anh nói cô là thiếu phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, những lời mời xã giao gặp mặt như thế này vốn là lẽ thông thường.



Được rồi, dù sao cô cũng đang không có việc gì làm, thôi thì đi thử một lần xem sao.



Cố Hề Hề tùy tiện chọn một tấm thiệp, rồi gọi điện cho Tiểu A thông báo mình sẽ nhận lời mời này.



Cố Hề Hề ngồi dậy đi vào toilet rửa mặt, sau đó sẽ có người tới trang điểm, sửa soạn cho cô. Cô không hề hay biết ngay khi mình vừa rời giường thì cái gối ôm siêu bự kia đột nhiên mở mắt.



Đôi mắt không thể giấu được vẻ thỏa mãn!



Anh trước giờ không nghĩ chuột đồng nhỏ của anh lại thích đánh du kích như thế..



Nhưng anh thích như vậy, nếu chuột đồng nhỏ thích khuôn mặt của anh, anh cũng sẵn lòng dùng mỹ nam kế thêm nhiều lần nữa. Anh hoàn toàn quên mất trước đây có người khen anh thậm chí còn xinh đẹp hơn so với con gái, lúc đó anh thật sự đã nổi trận lôi đình.



Vậy mà bây giờ thấy chuột đồng nhỏ thích thú với gương mặt của mình, anh liền nghĩ nếu mình xinh đẹp hơn chút nữa thì tốt rồi..



Cố Hề Hề đã chuẩn bị rất nhanh.



Cô thay một bộ y phục trang nhã, trang điểm nhẹ nhàng thanh lịch, cùng đi với Tiểu Vương và một vài vệ sĩ lên xe rời khỏi biệt thự của Kiều Kỳ.



Trên đường đi, Tiểu Vương ngồi bên cạnh giảng giải một số kiến thức khi tham dự những lời mời như thế này cho Cố Hề Hề. Thảo nào Doãn Tư Thần muốn cô mang theo trợ lý, Tiểu Vương quả thật là biết không ít chuyện, am hiểu thông thạo nhiều kiến thức ở các lĩnh vực khác nhau.



Tiểu Vương vẫn thao thao bất tuyệt nói: "Thiếu phu nhân, nói một câu không hề dễ nghe là buổi tiệc hôm nay chị tham dự, chị muốn như thế nào thì sẽ như vậy, hoàn toàn không cần để ý đến cái nhìn của người khác. Nói thẳng ra thì hôm nay chị là vị khách tôn quý nhất, chủ nhân bữa tiệc cũng phải nể mặt, chứ chưa nói đến những người khác. Những người tham dự tiệc tối nay đều muốn cầu cạnh tổng giám đốc, chắc chắn không thiếu những kẻ nịnh bợ. Tổng giám đốc đã dặn, nếu thiếu phu nhân cảm thấy đối phương làm khó mình, cứ trực tiếp lên tiếng thị uy, không cần phải cả nể bất kỳ ai, cũng không cần để ý hậu quả, mọi thứ sau đó tổng giám đốc sẽ giải quyết."



Vẻ mặt Cố Hề Hề lúc này vô cùng quẫn bách.



Bản thân cô đối với việc tham dự lời mời tiệc tùng này đúng là không có chút kinh nghiệm. Cô lúc trước chỉ từng góp mặt vài buổi yến tiệc thông thường, cô đi đến đó đều vì mục đích ăn uống cao cả mà thôi. Mà những bữa tiệc đó, cô cũng không phải người quan trọng, thậm chí còn không cần giới thiệu tên của mình.



Mọi người lúc đó chỉ nghĩ cô là bạn gái của Doãn Tư Thần, rất ít người biết cô là vợ của anh.



Còn bữa tiệc hôm nay thì quả là có chút khác biệt, cô bây giờ xuất hiện với tư cách thiếu phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, hiển nhiên không giống lúc trước, không thể tìm một góc mà ngồi xuống chuyên tâm thưởng thức đồ ăn.



May mắn là lần này mang theo Tiểu Vương, nếu không bây giờ cô cũng không biết mình nên làm như thế nào mới được. Dọc đường đi, Tiểu Vương liên tục đem những điều cần chú ý đều nói qua một lượt cho Cố Hề Hề.



Xe vừa đến nơi, quanh cảnh quả nhiên khác biệt.



Cố Hề Hề vừa xuống xe liền thấy một đám người đứng ngoài cửa, họ là phu nhân của các nhân vật có địa vị trong thành phố, tất cả đang tươi cười thân thiết đợi cô.



Khó trách hôm nay Tiểu Vương nói cô là vị khách tôn quý nhất, lời này đúng là không phải nói giỡn mà. Phu nhân thị trưởng còn phải đứng ở một bên tươi cười thân thiết, niềm nở chờ đợi, huống chi là những người khác.



Cố Hề Hề cười nói: "Có phải tôi tới trễ không? Thật xin lỗi đã làm mọi người đợi lâu!"



Chủ bữa tiệc hôm nay là phu nhân của một thương nhân chuyên kinh doanh bất động sản, bà ta nhiệt tình bước lên phía trước, nói: "Đâu có đâu có, mọi người cũng vừa đến! Nghe nói Doãn thiếu phu nhân tới, tất cả đều muốn được tương kiến dung nhan trời sinh của Doãn thiếu phu nhân."



Cố Hề Hề nhẹ nhàng mỉm cười.



Dung nhan trời sinh? Từ này có vẻ hợp với Vân Nặc, nhưng không thích hợp với bản thân cô.



Cố Hề Hề cùng những người khác nói chuyện khách khí vài câu, sau đó liền đi vào. Quả nhiên, chỗ ngồi của cô là vị trí tôn quý nhất dành cho thượng khách.



Mọi người đều như trăng sao vây quanh Cố Hề Hề, lấy cô làm trung tâm để lấy lòng. Nhìn những vị phu nhân tuổi còn lớn hơn cô đến một hai chục tuổi, lại chịu đi nịnh nọt bợ đỡ cô. Đáy lòng Cố Hề Hề không nhịn được thở dài một tiếng..



Quả nhiên vừa có tiền, vừa có địa vị, chính là một đặc quyền, có thể thay đổi giai cấp xã hội của một người!



Ngay lúc này, một vị phu nhân mặc bộ lễ phục màu đỏ rực bước đến, không kiềm được tò mò hỏi: "Doãn thiếu phu nhân, cô và Vân gia thật sự là không có quan hệ gì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK