Mục lục
Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 418: Dự tính của Doãn Tư Thần




Quả nhiên Doãn Tư Thần đã biết điều gì đó! Vị đế vương này thật sự đáng sợ!



Khó trách tại sao anh có thể đứng vững tại nhiều quốc gia ở Châu Âu!



Khó trách tại sao anh không để ý đến thị trường Trung Quốc, chẳng ngại việc hai nhà Cảnh Mặc liên hôn sẽ gây trở ngại cho tập đoàn Doãn thị! Căn bản là không thèm quan tâm, căn cơ của Doãn Tư Thần vốn dĩ không phải ở Trung Quốc!



"Đa tạ Doãn chủ tịch có lòng nhắc nhở, thời tiết London tuy hay thay đổi, nhưng một năm vẫn có bốn mùa rõ rệt." Cảnh Dung bình tĩnh đối đáp, chậm rãi trả lời: "Doãn chủ tịch quả là người nhạy bén, nắm rõ mọi tin tức, có vẻ như rất hiểu biết chuyện của Cảnh gia chúng tôi?"



Doãn Tư Thần ngả lưng tựa vào ghế, bộ dáng ung dung đan hai tay vào nhau: "Tôi nghĩ Cảnh thiếu đã biết địa vị của Doãn gia ở Anh quốc."



Sắc mặt Cảnh Dung thoáng nặng nề nhìn lướt qua đối phương: "Xem ra, Doãn chủ tịch so với trong tưởng tượng của tôi còn thâm trầm hơn rất nhiều, khó trách, khó trách!" Dừng lại một chút, Cảnh Dung tiếp tục nói: "Nếu đây không còn bí mật, tôi sẽ không ngại nói thẳng với Doãn chủ tịch. Đúng vậy, sắp tới Cảnh gia phải đối mặt với thế cuộc đổi đời, Doãn chủ tịch đã biết rõ mọi chuyện, hẳn là có cao kiến?"



"Còn phải xem Cảnh thiếu có bằng lòng hợp tác với tôi không?" Doãn Tư Thần nở nụ cười tự đắc: "Đôi bên cùng có lợi, dĩ nhiên tôi rất hân hạnh."



"Điều kiện?" Đôi mắt đào hoa của Cảnh Dung hơi nheo lại, nhìn trực diện mắt Doãn Tư Thần.



"Tôi muốn có được công nghệ dệt may của Cảnh gia." Doãn Tư Thần không phí thời gian nói lời vô nghĩa, anh lập tức đi thẳng vào vấn đề chính: "Nhân tiện, hãy thu phục cô tiểu thư Mặc Tử Huyên."



Ánh mắt Cảnh Dung chấn động kịch liệt, ngay sau đó vội dời tầm mắt đi.



Điều kiện này của Doãn Tư Thần tất nhiên không hề dễ dàng, vừa đánh đúng vào điểm mấu chốt của Cảnh Dung, lại yêu cầu chính việc Cảnh Dung muốn thực hiện. Công nghệ dệt may của Cảnh gia, nếu nói quan trọng thì là quan trọng, nói không quan trọng chính là không quan trọng. Đây chính là bí quyết gia truyền độc môn, chẳng qua Cảnh gia không tham gia vào thương trường, càng không sở hữu một nhãn hiệu nào trong ngành dệt may, cho nên công nghệ của họ chỉ là đang nung nấu cho một kế hoạch lập nghiệp trong tương lai. Hiện tại Doãn Tư Thần lại thẳng thắn muốn sở hữu công nghệ dệt may này, chính là chặt đứt con đường dự tính đó!



"Vậy tôi đây sẽ được gì?" Cảnh Dung đặt câu hỏi ngược lại.



"Toàn bộ quyền hành kiểm soát Cảnh gia, và sự ủng hộ của Doãn gia." Doãn Tư Thần nở nụ cười nhạt, đáy mắt sắc bén: "Nếu Cảnh thiếu đã biết thế lực của Doãn gia tại Châu Âu, hẳn cũng biết giao dịch này rất có lợi cho anh."



Cảnh Dung ngẫm nghĩ, cắn răng gật đầu nói: "Được! Tin chắc Doãn chủ tịch sẽ không làm tôi thất vọng!"



Doãn Tư Thần chậm rãi đưa tay phải hướng về trước: "Hợp tác vui vẻ!"



"Hợp tác vui vẻ!" Cảnh Dung nhẹ nhàng bắt tay Doãn Tư Thần, sau đó buông lỏng tay ra, tựa vào lưng ghế: "Vậy hiện tại tôi nên làm gì?"

"Án binh bất động chờ thời, chỉ cần đối phương hành động thì anh có thể ra tay." Doãn Tư Thần khẽ phất tay, Tiểu A liền tiến đến giao một phần văn kiện đưa cho Cảnh Dung.



Cảnh Dung nhận lấy, vẻ mặt có chút nghi hoặc.



Doãn Tư Thần tiếp tục nói: "Tôi không phải người nhân từ với bất kỳ ai, nhưng đây là việc riêng của gia tộc nhà anh, tôi sẽ không trực tiếp nhúng tay vào. Đây là tư liệu về những chuyện mà kẻ khác muốn che giấu, xem như món quà để chứng tỏ thành ý hợp tác của tôi."



Đôi mắt Cảnh Dung nhìn chăm chú xấp tài liệu, biểu tình trở nên nghiêm trọng. Rốt cuộc Cảnh Dung đã hiểu vì cái gì mà địa vị của Doãn Tư Thần ở Châu Âu, Trung Đông và cả Châu Phi lại vững chắc như bàn thạch, đó bởi vì anh nắm trong tay mọi con át chủ bài, trình độ hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của Cảnh Dung.



Nhưng Cảnh Dung biết, có thể tìm hiểu tường tận một tư liệu chi tiết đến vậy, tuyệt đối không phải chuyện người bình thường nào cũng làm được. Doãn Tư Thần này rốt cuộc còn giấu sau lưng bao nhiêu con át chủ bài nữa?



"Thành thật cảm tạ, tôi sẽ không làm anh thất vọng." Cảnh Dung xem xong tư liệu, lập tức nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về Trung Quốc và thực hiện ước định của chúng ta. Nếu Doãn chủ tịch còn có việc, tôi xin cáo từ trước."



Doãn Tư Thần đứng lên, lễ phép đưa tiễn.



Sau khi Cảnh Dung hoàn toàn rời khỏi, Doãn Tư Thần mới quay đầu hỏi Tiểu A: "Phía bên Hề Hề như thế nào?"



Gương mặt Tiểu A hơi nhếch lên ý cười: "Thiếu phu nhân vừa kiểm tra lại tài khoản của cô ấy dưới tên Cố Hề Hề, xem ra lần này thiếu phu nhân thật sự đã bị lung lay, có ý trở về tìm hiểu chân tướng năm đó."



"Được, không tệ. Chẳng uổng công tôi đã nghĩ mọi cách để cô ấy biết đến sự tồn tại của tài khoản này." Doãn Tư Thần từ từ mỉm cười, khoé mặt hẹp dài mang theo sự ôn nhu kín đáo: "Dặn dò Ngự Hàm và Cố Miểu, làm gì đều phải cẩn thận, không được chơi đùa quá trớn gây rắc rối."



"Xin chủ tịch yên tâm, đoàn bác sĩ riêng của Doãn gia đã túc trực luôn sẵn sàng đợi lệnh." Tiểu A cung kính trả lời: "Chỉ là.. chủ tịch, chúng ta thật sự phải dùng khổ nhục kế sao?"



"Chuyện này là hiển nhiên, đây không phải kế sách tốt nhất hay sao?" Khoé mắt sắc bén của Doãn Tư Thần liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, ung dung nói: "Kế đến phải chờ biểu hiện của bọn nhỏ, chính là đòn mấu chốt cuối cùng thúc đẩy giọt nước tràn ly, để thuận lợi đưa cô ấy về nước. Vậy thì bước tiếp theo mới có thể thuận lợi tiến hành."



"Vâng, chủ tịch." Tiểu A trả lời.



* * *



Mặc Tử Huyên sống chết một hai đều đòi rời khỏi Anh quốc, Hề Hề thấy vậy thì không ngăn cản, tùy ý để đối phương rời khỏi hội trường. Ngay lúc cô tính quay lại công việc và đi tìm Doãn Tư Thần, di động bỗng nhiên reo lên, theo lẽ thường thì trong lúc làm việc không nên nghe điện thoại riêng.. nhưng người gọi lại là Tiểu Vương?



Hề Hề không chút do dự đã bắt máy ngay: "Alo, Tiểu Vương? Sao tự dưng gọi cho chị vậy? Bọn nhỏ lại gây rắc rối sao?"



Giây tiếp theo, đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở của Tiểu Vương: "Hề Hề tiểu thư, không xong rồi! Xảy ra chuyện rồi! Cố Miểu tự nhiên sốt cao hơn bốn mươi độ, hôn mê bất tỉnh! Trong lúc em tính gọi cho chị thì Ngự Hàm vì quá sốt ruột nên đã lao ra đường đón xe taxi, không cẩn thận đã bị xe tông, chị mau trở về đi!"



Đại não Hề Hề nháy mắt trở nên trống rỗng, cả người suy sụp ngã quỵ trên mặt đất!



Cố Miểu sốt cao đến mê man? Ngự Hàm bị tai nạn xe cộ? Tại sao lại như vậy?



Hề Hề cảm tưởng trái tim mình như bị xé nát, đau đớn đến mức hô hấp không thông..



Không! Không thể! Con trai của cô nhất định không thể xảy ra chuyện!



Nếu ông trời muốn trừng phạt thì hãy để một mình cô gánh chịu!

Buông tha cho con trai của cô, buông tha cho hai đứa bé vô tội!



Hề Hề thậm chí không còn tâm trạng chào hỏi người bên cạnh, cô vội vàng lật đật đứng dậy xông ra ngoài, bước đi loạng choạng tưởng chừng muốn té ngã! Cô phải đi gặp con trai của mình, cô phải tận mắt nhìn thấy bọn nhỏ được bình an vô sự!



Hề Hề vội vàng chạy đến gần cửa lớn thì gặp Doãn Tư Thần cũng đang mang vẻ mặt nôn nóng. Hiện tại cô bất chấp chuyện chính mình và anh chưa hoàn toàn ngả bài với nhau, tức thì nức nở vừa khóc vừa nói: "Mau lên, làm ơn mang tôi đi bệnh viện! Cố Miểu và Ngự Hàm xảy ra chuyện rồi!"



Doãn Tư Thần làm bộ dạng phối hợp ăn ý, tựa như giữa anh và cô chưa từng đề cập đến khúc mắc ba năm trước đây, lập tức trả lời: "Tôi đã biết, em đi với tôi!"



Hề Hề ngơ ngác mờ mịt bị Doãn Tư Thần nắm chặt tay lôi cô ngồi vào ghế phụ của chiếc Bentley, chiếc xe nhanh chóng vọt tới cổng bệnh viện. Cả hai vừa đến thì đã có người bước ra nghênh đón, sau đó dẫn họ vào, đi bên cạnh báo cáo tình hình: "Cậu bé bị sốt cao đã được chuyển sang phòng hồi sức đặc biệt, cơn sốt này khá kỳ lạ, có lẽ trong thân thể cậu bé còn tiềm ẩn một số căn bệnh khác. Còn cậu bé bị tai nạn đang ở trong phòng phẫu thuật, tạm thời đã truyền khoảng 600cc máu, vẫn còn ở trong tình trạng nguy hiểm."



Tiếng Anh của Hề Hề rất tốt, dù đối phương dùng khá nhiều thuật ngữ chuyên ngành nhưng cô đều nghe hiểu đầy đủ. Vừa nghe được hai bánh bao nhỏ vẫn còn nguy hiểm, cả thân thể Hề Hề lảo đảo không thể đứng vững, liền ngã quỵ, rất may Doãn Tư Thần ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy cô vào lòng.



Sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi run rẩy không nói nên lời..



"Hề Hề, em đừng lo lắng, bọn nhỏ sẽ không có việc gì đâu!" Doãn Tư Thần thấy Hề Hề bi thương như vậy thì đột nhiên cảm thấy hối hận, có phải anh đã bức ép cô quá mức hay không..



Hề Hề chậm rãi dựa vào tay Doãn Tư Thần, từ từ đứng lên, trái ngược với suy nghĩ của mọi người rằng cô sẽ khóc la lo sợ, thì cô lại cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ run run lên tiếng: "Tôi am hiểu về y thuật của Vân gia, làm ơn cho tôi gặp thằng bé, tôi có thể cứu được thằng bé!"



Bác sĩ kinh ngạc nhìn Hề Hề, ngay sau đó nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, anh nhanh chóng gật gật đầu. Ngự Hàm đang ở trong phòng cấp cứu nên Hề Hề không thể bước vào, vì vậy cô đi xem Cố Miểu trước.



Vừa vào phòng hồi sức đặc biệt, cô đã thấy được gương mặt nhỏ nhắn của Cố Miểu đỏ bừng vì sốt, lo lắng đặt tay lên trán cậu nhóc thì giật mình sợ hãi.. quá nóng..



Hề Hề không mất thời gian nói nhiều lời, cô vội vàng lấy trong túi xách ra một túi vải kín, sau đó đi rửa tay sạch sẽ bằng xà bông khử trùng và dùng khăn lau sạch thân thể Cố Miểu. Kế tiếp đó mở ra một hộp thuốc bên trong túi vải, dùng phần thuốc dạng lỏng bắt đầu xoa bóp toàn thân cho Cố Miểu.



Trong tích tắc thì cả căn phòng đều tràn ngập mùi rượu thuốc đặc trị, Hề Hề không dám lơ là dù chỉ một giây, trong lòng cô thật sự sợ hãi, cô lo sợ cơn sốt cao nếu không mau đẩy lùi sẽ khiến cơ thể Cố Miểu bị co giật dẫn đến ảnh hưởng não bộ.



Con trai của cô sao có thể vì một cơn sốt này làm cho trí lực suy giảm? Tuyệt đối không thể!



Động tác Hề Hề thuần thục mau lẹ, bấm huyệt từng vị trí chuẩn xác để rượu thuốc nhanh chóng thẩm thấu vào cơ thể Cố Miểu.



Nửa tiếng sau thì bác sĩ lại dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho Cố Miểu.



Là ba mươi chín độ rưỡi! Rốt cuộc đã có dấu hiệu hạ sốt!



Mọi người nơi đây lần đầu chứng kiến rượu thuốc thần kỳ của Vân gia đều không khỏi kinh ngạc!



Một lúc sau đó thì cánh tay của Hề Hề đã mỏi nhừ muốn rụng rời, cô chẳng màng đến hình tượng bản thân, nằm lên giường bệnh ôm chặt Cố Miểu vào lòng. Lúc này, cậu nhóc chậm rãi mở mắt, đôi mắt trẻ thơ ngơ ngác quay đầu ngước nhìn..



Thời điểm Cố Miểu nhìn thấy Hề Hề nằm bên cạnh với vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt cậu nhóc tức khắc ủy khuất, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: "Mommy!"



Một tiếng gọi mommy này làm bao nhiêu mệt nhọc của Hề Hề nháy mắt đều tan biến!



"Con trai ngoan, con không sao là tốt rồi." Sắc mặt Hề Hề tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Con nghỉ ngơi đi, để mommy đi xem Ngự Hàm thế nào."



Cố Miểu ngẩn ra: "Em trai làm sao?"



"Đừng lo, hai đứa không sao cả, có mommy ở đây, dù bệnh tình của hai đứa có nguy kịch đến đâu thì mommy đều có thể mang hai con từ cửa môn quan trở về!" Hề Hề nói xong liền mặc kệ thân thể kiệt sức của mình, lảo đảo bước đến phòng phẫu thuật của Doãn Ngự Hàm.



Doãn Tư Thần luôn theo sát bên cạnh, vạn nhất sợ Hề Hề vì kích động mà ngất xỉu. Thấy nét mặt tái nhợt nhễ nhại mồ hôi của cô mà anh không khỏi đau lòng áy náy.. Nhưng nếu không làm mọi cách để cô đồng ý trở về Trung Quốc, anh thật sự lo sợ mình sẽ bại trong tay Mặc Tử Hân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK