Bề ngoài Cố Hề Hề nhìn có vẻ yếu đuối nhu nhược nhưng không có nghĩa cô là người mềm mỏng, không có chính kiến.
Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên nghe thấy lời này của Cố Hề Hề thì đồng thời mỉm cười.
Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Nếu đối phương có việc muốn cầu sự giúp đỡ của Doãn Tư Thần hay Mặc Tử Hân thì xin lỗi nói thẳng, tôi không giúp gì được. Sự quan tâm đặc biệt này tốt đến vậy nhưng xin hãy thu hồi lại. Chúng tôi chỉ muốn giống như những người khách bình thường khác, đến đây để hưởng thụ một kỳ nghỉ mà thôi. Nếu thuyền trưởng của các người có mục đích hay yêu cầu khác, xin mời gặp mặt trực tiếp nói rõ."
Nét mặt người phục vụ quả nhiên cứng đờ lại, là cứng đờ chứ không phải biến sắc. Đối với sự chỉ trích của Cố Hề Hề nhưng anh ta lại không hề biến sắc.
Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên thấy vậy thì tức khắc trong lòng như hiểu được điều gì.
"Được rồi, anh đi xuống đi, không cần phải chăm sóc đặc biệt cho chúng tôi nữa." Cố Hề Hề khẽ cau mày, lãnh đạm nói.
Bản thân Cố Hề Hề hoàn toàn không phát hiện ra, sau khi cô trở về từ thôn Viễn Sơn, trên người cô đã mang theo một phong thái có phần uy nghiêm ẩn nhẫn.
Người phục vụ kia quả nhiên không dám hé răng nói gì nữa, yên lặng xoay người rời đi. Sau đó cũng không có ai mang thêm món gì đến bàn này nữa.
Cố Hề Hề cuối cùng mới vui vẻ nhấm nháp các món ngon ở đây. Đến lúc ăn đã hơi no no thì ba người mới phát hiện nãy giờ không thấy Giản Tiếu và Mạch Luân, không chừng hai người họ đã đi nơi nào yêu đương rồi, nghĩ vậy nên cả ba cũng không định đi tìm.
Dù sao ba người tới đây là muốn thưởng thức mỹ thực, hơn nữa Cố Hề Hề không phải đứa trẻ lên ba, cô đương nhiên không phá rối cản trở chuyện tình yêu của Giản Tiếu và Mạch Luân.
Nói cách khác, Cố Hề Hề còn thấy vui mừng khi hai người họ ở bên nhau, cho nên cô không có ý quấy rầy thời gian riêng tư của họ.
Cơm nước xong xuôi, mọi người thấy trời lúc này vẫn chưa tối nên tính toán đi câu cá một chút để hưởng thụ thời gian yên tĩnh.
Trợ lý nhanh chóng lấy một cái ghế dựa cho Cố Hề Hề, đỡ cô ngồi xuống xong mới đi chuẩn bị dụng cụ câu cá.
"Tôi không câu cá đâu, tôi nhìn hai người câu là được rồi." Cố Hề Hề cười nói.
"Vậy cậu cứ ngồi đó nhìn đi." Mặc Tử Huyên cười nói: "Tôi đây chính là cao thủ câu cá đó nha!"
Mộc Nhược Na tỏ vẻ không phục: "Tôi cũng không có kém đâu! Nào nào, hôm nay thi đấu một chút đi, coi ai lợi hại hơn ai!"
"Được! Vậy lấy thời hạn ba tiếng làm hạn định thì thế nào?" Mặc Tử Huyên nhướng mày nói: "Để xem giữa chúng ta thì người nào kỹ thuật tốt hơn!"
"Không thành vấn đề!" Mộc Nhược Na gật đầu ứng chiến.
Câu cá vốn dĩ là một hoạt động giết thời gian rất tốt, ai có thể ngồi càng lâu thì càng câu được nhiều. Quả nhiên Cố Hề Hề vừa bấm nút đếm ngược đồng hồ thì hai người lập tức lên dây cước cần câu, tập trung tinh thần thi đấu rất hăng hái.
Cố Hề hề ngồi bên cạnh, nhìn thấy nhiều người bắt đầu rục rịch lại đây câu cá, liền cười nói: "Hai người cứ câu tiếp đi, tôi đi vệ sinh một chút."
Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên gật đầu, nói: "Đi nhanh về nhanh."
Cố Hề Hề xua tay để hai người trợ lý ngồi yên tại chỗ, tự cô đi một mình là được. Phòng vệ sinh ở rất gần, không cần phải đi một lúc nhiều người như vậy. Huống hồ bây giờ cô chỉ mới mang thai năm tháng, bụng vẫn chưa to đến mức không thấy đường đi.
Cố Hề Hề đi tới phòng vệ sinh thì phát hiện phòng này đang dọp dẹp bên trong.
Ai da! Xem ra chỉ có thể đi phòng vệ sinh ở tầng dưới vậy!
Cố Hề Hề không chút do dự, chậm rãi xoay người đi tới cầu thang xuống tầng dưới. Cô vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, chưa kịp đi đến phòng vệ sinh thì đã có người chạy tới đưa cho cô một chiếc mặt nạ, sau đó lại đẩy cô vào một hành lang tối để vào trong một khán phòng.
Cố Hề Hề tập trung nhìn mọi vật, trước mặt cô hiện ra một khán phòng rất lớn được trang trí theo phong cách hoàng gia Anh quốc của thế kỷ thứ mười bảy.
Có rất nhiều người đều đeo mặt nạ, ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, uyển chuyển theo từng điệu nhạc mà bắt đầu khiêu vũ.
Trời, đây là vũ hội hóa trang mà!
Đi nhầm chỗ rồi!
Cô chỉ muốn đi vệ sinh thôi..
"Quý cô xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không?" Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói êm dịu.
Cho dù giọng nói này rất trầm thấp, thậm chí có điểm dị thường nhưng Cố Hề Hề vẫn cảm thấy một chút quen thuộc.
Chẳng lẽ là..
Cố Hề Hề lập tức quay đầu lại!
Trước mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn với mái tóc bạch kim, gương mặt mang một chiếc mặt nạ bán nguyệt đang mỉm cười. Đối phương nhìn thấy Cố Hề Hề kinh ngạc, sau đó mới cúi đầu thể hiện phép mời lịch sự theo tiêu chuẩn quý tộc Anh quốc.
Nhờ vào khóa học nghi lễ của Doãn gia mà Cố Hề Hề biết nghi thức của người đàn ông này rất hoàn mỹ đến mức không thể chê được.
"Xin lỗi, tôi đi nhầm chỗ, tôi không phải muốn tới tham gia vũ hội." Cố Hề Hề trả lời có phần khô khốc.
"Nếu đã tới rồi thì cũng ở đây hưởng thụ một chút âm nhạc và khiêu vũ đi." Đối phương đang mặc trang phục dành cho thuyền trưởng, dáng người đĩnh bạt kết hợp cùng đôi chân dài thẳng tắp quả thật là ưu nhã tới cực hạn.
Cố Hề Hề thật ra rất muốn từ chối.
Nhưng không biết vì sao mà giây tiếp theo thì Cố Hề Hề đã bị đối phương nhẹ nhàng lôi kéo nắm lấy tay, nháy mắt hai người đã xoay tròn đi vào giữa khán phòng.
Người đàn ông mặc trang phục thuyền trưởng này có vũ đạo rất cao siêu, dù Cố Hề Hề đang mang thai nhưng lúc nhảy cùng anh thì bóng dáng hai người hòa hợp vô cùng trang nhã.
Âm nhạc tiết tấu hài hòa, thích hợp với điệu Waltz, động tác đều đặn chậm rãi lại hoàn toàn không mất đi khí chất quý tộc.
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Cho dù cách một chiếc mặt nạ nhưng cô vẫn cảm thấy đôi mắt dưới mặt nạ kia rất quen thuộc..
Thật là một cảm giác kỳ lạ?
Sao cô lại cảm thấy quen thuộc chứ?
Rõ ràng chỉ mới gặp thôi mà!
"Xin hỏi.. anh biết tôi sao?" Rốt cuộc Cố Hề Hề không nhịn được mà hỏi.
"Một quý cô xinh đẹp như vậy sao có thể không biết được chứ?" Đối phương nở một nụ cười nhạt nhưng lại rất đẹp mắt, chỉ một câu nói hờ hững vậy mà có thể khiến chúng sinh điên đảo.
Cố Hề Hề đột nhiên rất muốn tháo chiếc mặt nạ kia xuống, muốn nhìn xem sau mặt nạ sẽ là khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành đến nhường nào.
Không biết anh ta so với Doãn Tư Thần thì ai đẹp trai hơn?
"Có lẽ là kiếp trước chúng ta đã quen biết nhau.." Đối phương cúi đầu, miệng kề bên vành tai của Cố Hề Hề, để hơi thở nóng ấm của anh tràn ngập trên làn da cô, thầm thì lời ái muội: "Kiếp này tôi vì truy tìm dấu chân của em mà đến đây, em sao lại có thể quên đi đôi mắt của tôi?"
Mang tai Cố Hề Hề nháy mắt đỏ ửng lên.
Trời ạ, người đàn ông này là cao thủ tình trường mà!
"Anh thật biết nói đùa, chúng ta rõ ràng chỉ vừa gặp nhau hôm nay." Cố Hề Hề điềm đạm trả lời: "Vậy có thể nói cho tôi biết anh là ai không?"
Khẩu khí đối phương vẫn thản nhiên, nhưng lần này thì không lẩn tránh vấn đề, nói: "Không phải em nói với người phục vụ muốn tôi trực tiếp đến tìm em sao?"
Cố Hề Hề ngẩn ra, cô nói với người phục vụ như thế khi nào..
Từ từ!
Chẳng lẽ anh ta chính là vị thuyền trưởng thần bí kia?
Cố Hề Hề tức thì mở to hai mắt!
"Thật thương tâm mà, vừa hẹn người ta mà bây giờ lại quên mất." Đối phương nhẹ nhàng cười, tiếng cười rất êm tai dễ nghe, thế nhưng mang theo một loại ma lực làm người ta đỏ mặt tía tai.
"Thật xin lỗi, tôi chỉ.." Cố Hề Hề thẹn thùng, không biết nên trả lời như thế nào.
"Không sao, em gọi tôi đến thì tôi đã đến." Thuyền trưởng thấy bản nhạc đã đến hồi kết, liền làm một động tác cúi chào kết thúc điệu nhảy, ngay sau đó lùi lại cách Cố Hề Hề một khoảng cách rất chừng mực.
"Anh chính là thuyền trưởng?" Cố Hề Hề vẫn có chút khó tin.
Vị thuyền trưởng này cũng quá là đẹp trai đi chứ?
"Như thế nào? Không giống sao?" Đối phương nghiêng đầu nhìn Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề khẽ lắc đầu, anh ta mặc trang phục thuyền trưởng quả thật vô cùng tuấn tú tà mị. Khó trách nhiều cô gái lại thích đàn ông trong ngành quân chính, bởi vì trang phục của quân đội dù là không quân, lục quân hay thủy quân đều làm các quý ông trở nên rất điển trai.
Thuyền trưởng lúc này mặc một thân trang phục màu trắng, cùng với phong độ lịch thiệp của anh ta lại ưu nhã đến mê người.
"Em đi theo tôi." Thuyền trưởng lập tức duỗi tay kéo tay Cố Hề Hề, cô vốn muốn rút tay nhưng lại phát hiện đối phương nắm rất chặt, căn bản không cho cô cơ hội trốn thoát.
Anh ta muốn mang cô đi nơi nào chứ?
Cố Hề Hề nghĩ thầm, tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi mà, không phải tới tìm soái ca!
Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào một căn phòng nhỏ bên cạnh, ngay sau đó ánh đèn trong phòng đột nhiên bật sáng. Cố Hề Hề nheo mắt lại, đến khi nhìn rõ mọi thứ thì lại giật mình ngỡ ngàng.
Từ phòng này có thể nhìn thấy lòng biển, hơn nữa còn là cảnh biển bốn phía xung quanh, vô số bầy cá đang bơi qua bơi lại trước mắt cô. Dưới hiệu quả của ánh đèn vàng nhè nhẹ, quả thật lại nhìn rõ ràng hơn, khung cảnh càng trở nên huyền ảo.
"Thật là đẹp!" Cố Hề Hề nhịn không được tiến lên một bước, duỗi tay chạm vào tấm kính trong suốt: "Cái này có chắc chắn không?"
Thuyền trưởng nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tuy là kính trong suốt nhưng có sức mạnh kiên cố có thể chịu được công kích của mười quả ngư lôi."
Cố Hề Hề kinh ngạc cảm thán một tiếng: "Whoa, thật sự rất là đẹp nha!"
"Như vậy.. có nghĩa là tôi đẹp sao?" Đằng sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp ngay sát bên tai Cố Hề Hề, thân thể cô cứng đờ, lập tức cảm thấy lưng mình đã chạm vào lồng *** của anh ta.
Này.. Đây là có ý gì chứ?
Một vị thuyền trưởng đẹp trai vậy mà lại muốn trêu đùa một thai phụ như cô?
A a a, không đúng.. không đúng!
Ngay sau đó Cố Hề Hề liền mở miệng: "Hình như đôi mắt của thuyền trưởng không được tốt lắm?"
Nói xong câu này, Cố Hề Hề tức thì tiến lên trước một bước, kéo giãn khoảng cách giữa cô và đối phương.
"Hả? Nên nói thế nào nhỉ?" Thuyền trưởng cũng tiến lên một bước, tiếp tục duy trì khoảng cách ái muội với Cố Hề Hề.
"Bên ngoài nhiều cô gái xinh đẹp yểu điệu như vậy, lấy tư sắc cùng địa vị của thuyền trường đây chắc hẳn dư sức làm cho các cô gái ấy vì ngài mà điên cuồng. Vậy mà thuyền trưởng lại ở đây cùng với một thai phụ như tôi, thật ủy khuất cho thuyền trưởng rồi." Thần sắc Cố Hề hề không đổi, lại bước tránh ra, giữ một khoảng cách nhất định.
"Nhưng làm sao bây giờ? Ở trong mắt tôi chỉ có em là người đẹp nhất." Thuyền trưởng tức khắc bước tới áp sát Cố Hề Hề vào tấm kính.
Phía sau có muôn vàn bầy cá, phía trước lại có vị thuyền trưởng thần bí đeo mặt nạ này, Cố Hề Hề đột nhiên không biết giờ phút này nên làm gì.
"Thuyền trưởng thật biết nói đùa. Dù biết là lời nói dối vẫn luôn khiến tâm tình người khác vui vẻ sung sướng. Nhưng xin lỗi đã khiến thuyền trưởng thất vọng rồi, ngài sẽ không kiếm được món hời nào từ tôi đâu, bởi vì tôi không phải người có quyền lực gì cả." Thần sắc của Cố Hề Hề thong dong bình tĩnh nói: "Nếu ngài muốn dựa vào tôi mà tiếp cận Doãn Tư Thần hoặc là người khác, tôi xin khuyên một câu, ngài nên từ bỏ ý định này đi. Bởi vì tôi chỉ là phu nhân tổng giám đốc trên danh nghĩa thôi."
"Ai nói tôi đưa em tới đây là muốn từ em mà tiếp cận Doãn Tư Thần chứ?" Thuyền trưởng đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cho dù cách một chiếc mặt nạ nhưng mị lực của anh ta lại không thể kiềm hãm mà cứ lan tỏa mạnh mẽ, không khí trong phòng lúc này mập mờ đầy mê hoặc.
"Tôi nói, tôi chỉ hứng thú với em mà thôi." Thuyền trưởng nói xong câu đó liền cúi đầu hôn Cố Hề Hề.