Đáy mắt Doãn Tư Thần hiện lên sự lạnh lẽo: "Đừng để người khác biết chúng tôi đã tới." Anh để lại một mệnh lệnh, lập tức nắm tay Hề Hề xoay người lên xe rời khỏi.
Doãn Tư Thần nghĩ nghĩ, liền gọi Tiểu A lại, thấp giọng dặn dò: "Đi điều tra một chút chuyện ba năm trước đây, loại dược vật bị cấm mà Tưởng Huy Âm đã dùng có phải lấy từ nội bộ của Inagawa hay không."
"Vâng, chủ tịch." Tiểu A đã hiểu ý Doãn Tư Thần.
Xem ra lần này tới Nhật Bản thì chủ tịch có rất nhiều mục đích, một là thương lượng chút chuyện cũ với tổ chức Inagawa, hai là cùng thiếu phu nhân bồi đắp tình cảm, cuối cùng có lẽ chính là vì loại dược vật ba năm trước đây.
Còn ngoài ra anh có mục đích nào khác hay không, có vẻ nằm ngoài khả năng suy đoán của Tiểu A. Thân là trợ lý đắc lực bên cạnh Doãn Tư Thần thì việc này giao cho Tiểu A chính là phù hợp nhất.
Đoàn xe chở Hề Hề và Doãn Tư Thần cùng nhóm trợ lý vệ sĩ đi cùng đã nhanh chóng rời khỏi sân bay, vượt qua một đoạn đường xa, đi thẳng đến một khu núi non phong cảnh hữu tình.
Nhật Bản được xem là một trong những đất nước xanh của thế giới, sở dĩ có cụm từ này là bởi vì chính phủ Nhật Bản rất coi trọng môi trường, họ đã đầu tư không ít tiền bạc và công sức để giữ gìn cả một hệ thống thực vật nguyên sinh tự nhiên nhất. Những khu vườn thực vật ở đất nước này đều có các cây cổ thụ được bảo vệ rất tốt, ít nhất cũng vài chục năm, thậm chí nhiều cây lên đến tuổi thọ cả trăm năm.
Khoảnh khắc Hề Hề vừa xuống xe thì cô đã bị hấp dẫn bởi cảnh sắc thiên nhiên trước mắt, những cây cổ thụ xanh um tùm, cả một khu rừng trên núi rộng lớn mênh ***.
"Lần đầu em tới Nhật Bản?" Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn cô.
Hề Hề gật gật đầu: "Trước kia không có cơ hội, cũng không có lý do để đến đây. Anh cũng biết đó, Vân gia chúng tôi từng chống lại giặc Oa khấu, tổ tiên Vân gia và Mặc gia đã phải bỏ mạng biết bao nhiêu người trong cuộc chiến với họ. Vì vậy nên Vân gia không cho phép tôi đến Nhật Bản, dù là với lý do học tập thì vẫn không được."
Ánh mắt Doãn Tư Thần hơi lập loè, tựa như không vui khi cô nhắc đến quan hệ giữa Vân gia và Mặc gia.
"Tôi học tiếng Nhật chỉ đơn thuần như học một ngoại ngữ, không phải vì muốn liên quan hay làm việc gì với người Nhật cả." Hề Hề lên tiếng giải thích: "Đối với Vân gia thì hận nước thù nhà là điều rất quan trọng."
"Em có thể cùng người Nhật chiến đấu." Thanh âm Doãn Tư Thần mang theo ý cười: "Mấy ngày nữa sẽ có một cuộc thi trà đạo được diễn ra. Mà một trong tam bảo của Vân gia thì trà là đứng hàng chi nhất, vang danh cả thế giới, em không nghĩ đến việc đánh bại người Nhật ngay trên chính lãnh thổ của họ sao?"
Đôi mắt Hề Hề tức thì sáng ngời.
Nhưng sau đó cô lại xịu mặt xuống, lần này cô đến Nhật Bản là giấu gia đình, sao có thể công khai lấy danh nghĩa của Vân gia thi đấu, cô đành buồn bã nói: "Thôi bỏ đi, lần này đến đây tôi không chuẩn bị gì cả. Lá trà của Vân gia dù cho tuyệt diệu nhất trên thế giới, nhưng những lá trà thật sự được ươm mầm tại Vân gia sao có thể tùy tiện mang ra ngoài?"
Doãn Tư Thần chỉ cười cười, đưa tay xoa xoa đầu cô, vuốt ve vài sợi tóc con đang tung bay, dịu dàng nói: "Nếu em muốn tham gia, chỉ cần nói một tiếng, em cần gì tôi đều có thể đáp ứng."
Nói xong thì Doãn Tư Thần đã dẫn đầu đoàn người đi lên núi.
Hề Hề ngẩn ngơ trong chốc lát, ngay sau đó lập tức bước theo anh.
Nơi này tuy mang tiếng là khu du lịch nhưng được xây dựng theo mô hình nhà dân nằm trên các sườn núi, kiến trúc các căn nhà đều theo phong cách được giữ lại từ thời kỳ Mạc Phủ, vô cùng độc đáo ý nhị.
Hề Hề vốn dĩ rất thích thú say mê về lịch sử chế độ Mạc Phủ, cô từng ước ao được ngắm nhìn kiến trúc Nhật Bản thời Mạc Phủ, không ngờ tâm nguyện nhiều năm nay lại thành sự thật trong một chuyến công tác trá hình như thế này.
Vừa bước vào cổng lớn thì đã thấy vài cô gái xinh đẹp mặc quốc phục kimono và đi guốc gỗ, bọn họ khiêm nhường cúi người mỉm cười, nghênh đón đoàn người của Doãn Tư Thần.
Hề Hề hướng về phía các cô gái kia, lễ phép dùng tiếng Nhật để cảm tạ, tức khắc khiến bọn họ kinh ngạc.
Tiếp theo một phụ nữ xinh đẹp bước tới, nói với Hề Hề: "Phòng nghỉ của tiểu thư ở bên này, mời theo tôi. Từ giờ đến bữa tối còn một thời gian khá lâu, tiểu thư có thể tắm suối nước nóng trước để thư giãn. Nếu đồ ăn ở trong phòng không hợp ý thì xin cứ nói, tôi sẽ đổi món khác đúng khẩu vị của tiểu thư. Trong phòng có sẵn hai bộ áo choàng tắm, hai khăn tắm lớn, hai bộ pyjama và hai bộ áo ngủ kiểu Trung Quốc, ngoài ra còn một ít sách báo và truyện để đọc giết thời gian. Tôi nghe nói tiểu thư rất thích đọc sách nên đã chọn những cuốn sách mới nhất vừa xuất bản. Ngoài cửa luôn có người túc trực, nếu có việc gì tiểu thư cứ việc dặn dò, chúng tôi nhất định tận lực phục vụ."
Hề Hề quay đầu nhìn về hướng Doãn Tư Thần thì thấy anh gật gật đầu, nếu anh đã biểu thị thái độ như vậy thì xem ra anh sắp có việc phải làm, mà còn là việc cô không thể tham dự.
Đáy lòng Hề Hề nhạy bén hiểu rõ, liền dùng tiếng Nhật để cảm ơn đối phương rồi đi theo họ.
Chờ khi Hề Hề đi khuất hẳn theo người hướng dẫn viên, Doãn Tư Thần mới quay sang hỏi trợ lý Tiểu B: "Chừng nào Clarence tới?"
"Khoảng chừng nửa tiếng nữa." Tiểu B nhanh nhẹn đáp.
Doãn Tư Thần nhíu mày: "Hừ! Tin tức cũng nhanh thật!"
Việc đến Nhật Bản lần này cũng không ẩn giấu tin tức, cho nên khi anh và Hề Hề vừa xuống máy bay thì Clarence đang ở Osaka đã biết tin, vội vàng báo với tổ chức Inagawa rằng cô ta sẽ đi gặp Doãn Tư Thần, sau đó tức tốc chạy xe đến đây. Dĩ nhiên cô ta không đi tới chỗ này một mình, mà còn có những thành viên quan trọng khác trong tổ chức Inagawa.
Mục đích đầu tiên của Doãn Tư Thần là bàn bạc công việc với người của Inagawa, cho nên anh không lãng phí thời gian mà sẽ trực tiếp sắp xếp gặp mặt họ ngay tại khu du lịch này. Bất quá anh không muốn Hề Hề phải tiếp xúc với người trong thế giới ngầm của mafia, nên đã an bài cho cô đi nghỉ ngơi, đích thân anh sẽ đơn độc gặp đối phương.
* * *
Hề Hề đi theo người nữ phục vụ đến một gian nhà nhỏ có khung cửa kéo truyền thống của người Nhật, người phụ nữ kia ngồi quỳ xuống để mở cửa. Hề Hề cởi giày ra, đi chân trần vào gian nhà.
Vừa đi đến một dãy hành lang gấp khúc, cô nhịn không được thốt lên lời tán thưởng: "Kiến trúc thời Mạc Phủ quả nhiên đặc trưng và có phong cách riêng biệt."
"Đúng vậy, những gian nhà này đều được xây dựng từ thế kỷ mười sáu, từ đó tới nay chỉ mới sửa sang lại có một lần." Người phụ nữ kia vẫn ngồi quỳ trên mặt đất, cung kính trả lời.
"Thảo nào.." Hề Hề mỉm cười, gật gật đầu nhìn đối phương: "Cảm ơn."
Cô cất bước vào trong thì người phụ nữ đã nhẹ nhàng khép cửa lại.
Hề Hề bước trên những tấm chiếu tatami được trải khắp gian nhà, cô tìm được khăn tắm để sẵn trong tủ, nhanh chóng cởi quần áo ra và choàng khăn tắm, bước đến một bên hông của gian nhà.
Gian nhà này có lối kiến trúc như một tiểu viện nhỏ, có sân trong chính giữa nhà và một bồn tắm hơi lấy nước trực tiếp từ nguồn suối nước nóng, nơi tắm thư giãn được bố trí những viên đá cuội nhỏ khắp sàn.
Hề Hề chậm rãi bước tới, ngồi vào bồn tắm, thong dong tựa người ngả lưng sang một bên, toàn thân nháy mắt thả lỏng, cực kỳ thoải mái. Xuyên qua làn hơi nước thì có thể ngắm nhìn cảnh trí ở sân trong, mỗi một gốc cây cành hoa đều được chăm chút rất tỉ mỉ.
Một nơi nghỉ dưỡng thế này thì xem chừng giá cả không thể thấp rồi!
Hề Hề thích thú dùng nước hắt lên thân thể mình, tận hưởng cảm giác hưu nhàn ý vị.
"Tiểu thư, không biết cô có muốn uống gì không?" Ngoài cửa có hai cô gái bận áo kimono ngồi quỳ xuống, trong tay mang theo một khay gỗ có rất nhiều loại nước đa dạng.
"Cho tôi một ly nước trái cây đi." Hề Hề nghiêng đầu sang trả lời.
"Vâng." Đối phương cung kính trả lời, cửa phòng từ từ bị đẩy ra, hai cô gái đã chậm rãi tiến vào trong gần bên cạnh Hề Hề, tiếp tục quỳ xuống đặt ly nước trái cây gần bồn tắm, ở vị trí thuận tiện nhất để cho Hề Hề chỉ cần với tay là có thể lấy được.
Sau đó hai cô gái bắt đầu giúp Hề Hề xoa bóp vai, cổ cùng hai cánh tay, động tác vô cùng chuyên nghiệp nhuần nhuyễn.
Trong lúc Hề Hề đang tận hưởng sự phục vụ thoải mái thì Doãn Tư Thần ở trong một căn phòng riêng tư, ngồi quỳ bên cạnh một bàn trà thấp, nghênh đón vài vị khách có sắc mặt hầm hố.
"Ngài Doãn thật là quỷ thần khó lường, nếu không phải có người thông báo với tôi rằng chuyến bay của ngài Doãn đã đáp xuống Nhật Bản, thì chắc tổ chức Inagawa cũng không thể biết được tin tức của ngài." Một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tầm vóc hơi thấp, sắc mặt người này khá nham hiểm hung ác, đôi mắt trắng dã liếc nhìn Doãn Tư Thần.
"Không phải đã biết rồi sao?" Doãn Tư Thần thờ ơ đáp.
Đối phương hừ lạnh một tiếng, hắn ta và Clarence cùng nhau bước vào phòng và ngồi quỳ xuống cạnh bàn trà.
Vài giây sau đã có người phục vụ tiến vào phòng để bày trà nước.
"Tiểu thư Clarence đây tốt xấu gì vẫn là cố vấn danh dự của Inagawa, ngài Doãn dù không nể mặt tăng thì cũng nên nể mặt Phật, lần này trong chuyến ngao du Nhật Bản thì hãy để Clarence làm bạn đồng hành với ngài đi!" Gã đàn ông kia lên tiếng.
Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: "Ngài Kobayashi đây là đang nói tôi cần phải nương nhờ thế lực nào ở Nhật Bản sao?"
Gương mặt gã đàn ông tên Kobayashi kia lập tức biến sắc, trở nên khó coi.
"Doãn Tư Thần này bất tài, chi nhánh tập đoàn Doãn thị ở Nhật Bản thật không thể sánh bằng thế lực hùng hậu của Inagawa, bất quá thì tập đoàn Doãn thị không phải chỉ có hư danh, nhất là ở những thị trường còn lại trên khắp thế giới." Doãn Tư Thần chậm rãi tự châm thêm trà vào tách của anh: "Tôi đã khống chế được cả kinh tế vùng Châu Âu, Trung Đông và Châu Phi, vậy thì một thị trường này ở Châu Á nếu không cần vẫn có thể bỏ, không có gì là không thể."
Sắc mặt Kobayashi càng trở nên âm trầm: "Ngài Doãn, ý tôi không phải như vậy!"
"Không phải thì tốt." Ý cười trên môi Doãn Tư Thần vẫn không ngớt: "Lần này tôi đến Nhật Bản là chỉ muốn cùng hội trưởng bàn chuyện hợp tác, ngài Kobayashi sẽ không thấy có gì bất ổn chứ?"
Gương mặt Kobayashi hơi đỏ lên, ánh mắt hắn ta trở nên nham hiểm: "Tiểu thư Clarence dù sao cũng là nghĩa nữ của hội trưởng, ngài Doãn đây nên nể mặt hội trưởng một chút!"
"Dĩ nhiên là vậy." Doãn Tư Thần nở nụ cười khéo léo: "Bất quá đáng tiếc, nghe nói hội trưởng hiện tại không có mặt ở Nhật Bản?"
Ánh mắt Kobayashi lập loè, hắn ta im lặng không trả lời, hành tung của thủ lĩnh Inagawa tuyệt nhiên không thể dễ dàng để lộ ra bên ngoài.
Doãn Tư Thần tiếp tục nói: "Kỳ thật chút việc nhỏ này không cần đích thân hội trưởng phải tự mình xử lý, ngài Kobayashi trước giờ luôn là thành viên nòng cốt chủ lực của Inagawa, quyền quyết định của ngài cũng không có gì khác biệt trong chuyện này. Bất quá chỉ vì sự việc này liên quan đến hợp tác giữa chi nhánh tập đoàn Doãn thị tại Nhật Bản và Inagawa, vậy nên tôi hy vọng người thủ lĩnh thật sự đứng đầu Inagawa có thể cùng thương lượng, mà không phải phiền đến cố vấn danh dự như tiểu thư Clarence. Đôi bên cùng có lợi mới là mục đích của chúng ta, ngài nói xem phải không?"
Lời của Doãn Tư Thần khiến Kobayashi cứng họng, hắn ta chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, còn Clarence ngồi bên cạnh thì tức giận phẫn nộ trong lòng, chỉ có thể cật lực che giấu đi sát khí trong đôi mắt cô ta.
Lúc nghe nói Doãn Tư Thần đi Nhật Bản còn mang theo người phụ nữ Trung Quốc kia thì cô ta đã nổi giận lồng lộn. Nhớ lại thời điểm ở Anh quốc thì bộ dáng cao cao tại thượng của người phụ nữ kia đã khiến cô ta cực kỳ khó chịu.
Bây giờ tới Nhật Bản thì sao cô ta có thể buông tha?
Clarence vờ như vẫn vui vẻ, mỉm cười đon đả: "Ngài Doãn à, ngài trước giờ chưa từng làm việc chính thức với em mà, sao lại cho rằng em là người ngoài nghề không có kinh nghiệm? Không chừng sau khi hợp tác với em rồi thì ngài lại chẳng cần ai khác nữa thì sao?"
Khoé miệng Doãn Tư Thần cười nhạt: "Đáng tiếc, tiểu thư Clarence là người Anh Quốc, không phải người Nhật Bản."