Doãn Tư Thần từ lúc rời khỏi đến giờ chưa trở về, Cố Hề Hề đã gọi cho anh rất nhiều lần, nhưng di động không có ai trả lời.
Cô nghĩ nghĩ muốn ra phố đi dạo một chút, nhưng vừa đi thì đã thấy phía sau cô là một đám trợ lý và người hầu, thì lập tức dẹp bỏ ý định này.
Hiện tại Cố Hề Hề đã mang thai sáu tháng, bụng cũng tương đối lớn nên mọi người trong nhà đều rất khẩn trương, nếu trước kia khi ra ngoài cô chỉ cần một trợ lý, một bộ đồ nhẹ nhàng, thì bây giờ chỉ cần cô bước ra khỏi cửa là sẽ có một đoàn dài trợ lý người hầu lỉnh kỉnh đi theo chăm sóc kỹ lưỡng.
Đó là lý do lần này khi trở về quê, Doãn Tư Thần lại sắp xếp nhiều người như vậy cho cô.
Cố Hề Hề đành an phận ngồi trong phòng, cô và Tiểu Vương hàn huyên vài câu rồi nói mình mệt, muốn nghỉ ngơi. Tiểu Vương ngoan ngoãn rời khỏi phòng, để cô nằm nghỉ.
Chỉ còn lại một mình trong phòng, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng: "Con trai ngoan, mẹ nên làm gì? Mẹ phải làm gì bây giờ? Mẹ thật sự rất yêu ba của con, mẹ không muốn rời xa hai người. Nhưng.. bà ngoại của con.. nếu mẹ không quay về, bà ngoại của con phải làm sao? Bà ngoại đã một tay nuôi nấng mẹ nên người!"
Bé yêu trong bụng trở mình, cứ như đang đổi tư thế thật thoải mái, cảm nhận được ngón tay vuốt ve dịu dàng của Cố Hề Hề thì bé yêu ngủ càng an giấc.
"Mẹ thật ngốc, sao lại hỏi con vấn đề này." Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng: "Con sao có thể hiểu được?"
Cố Hề Hề cười khổ, cô xoay người từ từ nằm xuống, thân thể và trí óc thật sự mệt mỏi, đối mắt dần dần díp lại.
Trong giấc mơ, cô thấy mình ở một nơi tiên cảnh nhân gian, mây khói lượn lờ xung quanh, hoa thơm chim hót, non xanh nước biếc, cỏ xanh mướt, một mùi hương dễ chịu của thiên nhiên tràn ngập khắp nơi.
Đây là đâu? Sao mình lại ở đây?
Khi Cố Hề Hề hãy còn ngơ ngác thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: "Em gái, rốt cuộc chị đã gặp em!"
Cố Hề Hề đột nhiên quay đầu lại, trước mắt là một cô gái có khuôn mặt giống cô như đúc, nụ cười ôn nhu, cảm giác cứ như cô đang nhìn chính mình trong gương.
Đối phương giống cô như tạc! Chỉ là.. thân thể có vẻ không được khoẻ mạnh, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, nhưng thần thái vẫn kiên định.
"Cô là.." Cố Hề Hề cảm tưởng đại não của mình phải vận động kịch liệt, lập tức xuất hiện một đáp án khiến cô thảng thốt: "Vân Nặc?"
Đối phương mỉm cười gật đầu: "Cuối cùng chúng ta đã gặp nhau, quả nhiên em và chị tuy bề ngoài giống nhau nhưng lại hoàn toàn trái ngược."
Cố Hề Hề nghẹn họng nhìn trân trối, cô không biết nên nói gì.
Đây thật sự là Vân Nặc?
Trong đầu Cố Hề Hề chỉ còn văng vẳng lại thanh âm này.
Vân Nặc nhẹ nhàng nở nụ cười: "Em so với trong tưởng tượng của chị.. còn xinh đẹp thanh thuần hơn nữa."
Cố Hề Hề trầm mặc không nói gì, trong lòng không tìm được lời nào thích hợp.
"Chúng ta vất vả lắm mới có thể gặp nhau, em không thể gọi chị một tiếng chị sao?" Thần sắc Vân Nặc trở nên phức tạp: "Chị đã đợi và mong chờ em rất nhiều năm rồi."
Ánh mắt tha thiết của Vân Nặc làm Cố Hề Hề xao động, nhịn không được liền mở miệng: "Chị.."
Vân Nặc tức khắc nở một nụ cười điềm đạm.
Cố Hề Hề lúc này mới hiểu vì sao dù cô và Vân Nặc có bề ngoài giống nhau, nhưng Vân Nặc là hoa khôi của giảng đường đại học, còn cô chỉ là một cô gái bình thường, bởi vì khí chất khác biệt!
Thời điểm Vân Nặc cười rộ lên, thật sự rất đẹp, lan tỏa ra sự nhu hòa ấm áp là người khác luôn muốn gần gũi nâng niu.
"Đi với chị." Vân Nặc vẫy vẫy tay hướng về Cố Hề Hề rồi xoay người rời đi.
Tầm mắt Cố Hề Hề nhận ra sự mong manh yếu đuối của Vân Nặc, thân thể gầy gò tựa như có thể bị gió cuốn đi bất kỳ lúc nào. Thật là.. quá hư nhược..
Cố Hề Hề lập tức bước theo sau, thân thể cô ngược lại rất linh hoạt khoẻ mạnh. Vân Nặc dẫn Cố Hề Hề đi một đoạn, tới một nhà tranh nhỏ giữa cánh đồng hoa.
Cố Hề Hề đi tới gần căn nhà tranh, thấy được gần đó có một hang động lộ thiên, không gian bên trong sâu hun hút, Vân Nặc sao lại dẫn cô đến đây?
Khi Cố Hề Hề còn đang nghĩ ngợi thì một bóng người xuất hiện, chậm rãi bước ra. Cô vừa nhìn thấy đã buột miệng thốt lên: "Vân Tử Tiêu!"
Đối phương tức khắc cười!
Một thân hồng y, khí thế hùng cường.
Ba gương mặt giống nhau như đúc, nhưng mỗi người lại mang một khí chất hoàn toàn khác biệt.
"Quả nhiên con còn nhớ ta." Vân Tử Tiêu vẫn là khí phách kiệt ngạo khó thuần, một thân tư thế oai hùng bừng bừng.
"Hai người đem tôi đến đây là vì chuyện gì?" Cố Hề Hề rốt cuộc đã mở miệng hỏi.
Cô xuất hiện ở đây, không thể nào ngẫu nhiên được!
Vân Nặc cười: "Hề Hề, chẳng lẽ em không nhận ra nếu em và chị kết hợp lại, kỳ thật chính là Vân Tử Tiêu sao?"
Cố Hề Hề ngẩn ra.. Đúng vậy, nếu không nói thì thôi, nhưng khi nhắc tới thì hoàn toàn không sai, cảm giác đó rất rõ ràng. Vân Nặc mặc dù thân thể suy nhược, tuy nhiên tri thức cùng khí chất đều bất phàm, không ai sánh bằng.
Còn bản thân Cố Hề Hề chỉ học xong đại học, về tài hoa thì cô không thể so với chị mình, nhưng thân thể cô lại cực kỳ khoẻ mạnh, hoàn toàn vượt trội so với sự suy nhược của Vân Nặc.
Vân Tử Tiêu thở dài một tiếng: "Bởi vì ta chính là hai đứa con, và hai đứa con chính là ta."
Cố Hề Hề kinh hãi nhìn Vân Tử Tiêu.
Vân Tử Tiêu đưa tay vuốt ve một hộp gấm, gương mặt thẫn thờ: "Năm xưa ta còn nợ người đó một lời giải thích, cứ nghĩ rằng người đó đã quên, nào ngờ qua mấy trăm năm luân hồi thì vẫn đến tìm ta. Đây là ta đã nợ người đó, cả cuộc đời không thể trả được, đành để kiếp sau. Mà hai con, chính là kiếp sau của ta."
Cố Hề Hề nghe rõ từng lời của Vân Tử Tiêu, nhưng cô lại không thể hiểu được ý tứ của đối phương.
"Kiếp trước và kiếp sau." Vân Nặc lập tức giải thích: "Bà ấy là kiếp trước chúng ta, chúng ta là kiếp sau của bà ấy."
Vân Tử Tiêu nhìn thoáng qua Vân Nặc với ánh mắt tán tưởng, rồi than một tiếng: "Ta vẫn còn nợ.. cái nợ tình nhất sinh nhất thế. Ta từng nghĩ rằng kiếp này có thể trả dứt điểm, khi chuyển thế đầu thai thì hồn đã phân làm đôi, vốn dĩ là để hai con cùng nhau trả hai món nợ, chẳng ngờ Vân Nặc tuổi còn trẻ mà phải rời khỏi nhân gian.. Ý trời đúng là ý trời!"
Cố Hề Hề rũ mắt, không biết nên nói gì.
Linh hồn phân làm đôi.. một là Vân Nặc, một là chính cô?
Hai món nợ? Chủ nợ là ai?
"Hai người gọi tôi đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?" Cố Hề Hề chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vân Nặc và Vân Tử Tiêu, gương mặt cô không thể che giấu được sự hoảng hốt.
"Là để nói cho con biết, chức trách và sứ mệnh của con cháu Vân gia." Giọng nói Vân Tử Tiêu trở nên nghiêm túc: "Ta biết hiện tại con rất mâu thuẫn, nhưng đây là số mệnh và con không thể trốn tránh."
Nét mặt Cố Hề Hề liền biến sắc: "Tôi chỉ là tôi, vì cái gì mà phải gánh lấy trách nhiệm của người khác? Vì cái gì mà tôi phải hy sinh hạnh phúc của mình để thành toàn mộng tưởng của người khác? Hai người muốn bảo hộ Vân gia, muốn hy sinh như thế nào tôi không quan tâm! Nhưng vì cái gì mà phải bắt tôi từ bỏ hạnh phúc của mình?"
Lời chỉ trích phẫn nộ này khiến ánh mắt Vân Tử Tiêu và Vân Nặc toát ra tia bất đắc dĩ mà tiếc nuối ân hận.
"Có rất nhiều chuyện không phải muốn trốn tránh là có thể trốn tránh, Cố Hề Hề, dù con mang họ Cố hay họ Vân, con vẫn là huyết mạch của Vân gia. Lời tiên tri của Vân gia sẽ ứng nghiệm trên người con. Vân gia sẽ vì con mà vong, Vân gia sẽ vì con mà hưng, trước khi con quyết định bất kỳ việc gì, đều phải suy nghĩ chu toàn. Bởi vì.. chỉ cần một quyết định là sinh tử của Vân gia sẽ ở trong tay con!" Khẩu khí của Vân Tử Tiêu trịnh trọng: "Đúng, con đã rời khỏi Vân gia lâu như vậy, giờ đột nhiên bắt con gánh lấy trách nhiệm và sứ mệnh, quả thật không công bằng. Nhưng, chúng ta thì có công bằng hay sao?"
"Năm đó để giữ tánh mạnh cho hàng vạn tướng sĩ, để giữ vững Vân gia, ta đã quyết định đoạn tuyệt với Thích tướng quân, rời xa quê hương, trở thành phúc tấn của Thanh triều. Ta cam tâm sao? Không! Ta thật sự không cam lòng! Nhưng chỉ có như vậy, chỉ có chấp nhận không cam lòng mới có thể giữ được tánh mạng và bình an cho những người ta yêu thương." Lời Vân Tử Tiêu chậm rãi, tựa như gằn từng chữ một: "Dù cuộc đời trôi qua ngắn ngủi, nhưng đến lúc chết ta cũng không hối hận!"
Cố Hề Hề nhìn thoáng qua Vân Tử Tiêu, ở giữa tình cảnh chiến trường đẫm máu, binh đao loạn lạc, thì Vân Tử Tiêu thân là đại tướng quân phải vì đại nghĩa diệt thân đổi lấy thiên hạ thái bình. Xét về điều này thì cô không có tư cách chỉ trích đối phương.
Nhưng Vân Nặc thì sao? Chị ấy thật sự cam tâm ư?
Cố Hề Hề quay đầu nhìn về phía Vân Nặc.
Vân Nặc nhẹ nhàng cười: "Em có phải muốn hỏi chị cam lòng hay không?"
Cố Hề Hề gật gật đầu.
Vân Nặc rũ mắt, khoé miệng nhoẻn lên một nụ cười chua xót, thản nhiên nói: "Em gái, em hẳn đã gặp Tưởng Dật Hải? Anh ấy.. có khoẻ không?"
Lời này vừa thốt ra thì ánh mắt Vân Nặc liền hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào Cố Hề Hề.
Vân Tử Tiêu là người hiểu rõ tâm tình của Vân Nặc hơn ai hết, bởi vì bà đã từng như vậy.
Cố Hề Hề dứt khoát gật đầu: "Đúng, em đã gặp. Anh ấy vẫn chưa phân định rõ chị và em, thậm chí.. một lần mất khống chế mà đem em trở thành chị. Còn tặng em một chậu hoa chiết cành từ hoa lan và mạn châu sa hoa."
"Mạn châu sa hoa.." Đáy mắt hiện lên sự đau thương: "Chúng ta là song sinh, không chỉ có thần giao cách cảm mà cả sở thích đều tương đồng. Chị và em đều thích hoa lan, chẳng qua lúc sinh thời thân thể quá yếu nên không thể chịu được phấn hoa, chỉ đành đứng ngắm nhìn từ xa."
Cố Hề Hề nghe vậy bỗng nhiên mủi lòng cảm thương, người này chính là chị của cô!
Một người hoàn mỹ, kinh tài tuyệt diễm, mà lại chỉ sống được hai mươi mốt năm trên đời.
"Đời này là chị phụ lòng anh ấy!" Vân Nặc nhẹ nhàng mở miệng: "Nhưng chị không hối hận, bởi vì từ rất lâu chị đã biết sứ mệnh của mình là gì."