Thạc Vương nghe Vân Tử Tiêu nói vậy thì đáy lòng đau đớn, toàn thân run rẩy, nhịn không được mà gằn từng chữ: "Ý trung nhân của nàng là kẻ nào?"
Vân Tử Tiêu nhướng mày: "Liên quan gì đến Thạc Vương?"
"Nàng sao có thể?" Thạc Vương cắn răng tức giận, nửa lời sau đành phải im lặng, sao nàng có thể đi yêu nam nhân khác?
Từ nhỏ đến lớn thì Thạc Vương thường không luyện võ chung với người khác, mà chỉ luyện võ một mình bởi vì ngài quá kiệt xuất vượt trội nên không có đối thủ, hoàn toàn khác biệt với các huynh đệ khác trong hoàng tộc. Không phải không có nữ nhi xiêu lòng trước Thạc Vương, bởi lẽ một nam nhân dũng mãnh song toàn như thế này có thể khiến bao thiếu nữ điêu đứng. Chỉ là vì Thạc Vương quá chán ghét những thiếu nữ ngu ngốc kia, ngài luôn muốn tìm cho mình một nữ nhân ưu tú xứng đôi.
Cho đến ngày hôm nay thì đã gặp được Vân Tử Tiêu!
Thạc Vương chưa bao giờ biết một nữ nhi lại có thể ham thích đánh nhau, lại thông minh ngoan cường. Nếu không phải kinh nghiệm chinh chiến dày dặn thì sợ là đã mắc bẫy nàng rất nhiều lần. Không biết từ bao giờ mà hình bóng người thiếu nữ phúc hắc thông tuệ này đã len lỏi vào tâm can, khiến ngài không thể dứt bỏ si tình.
Thạc Vương cứ vậy mà đã yêu người thiếu nữ đó, yêu bộ dạng cười đắc chí kiêu ngạo của nàng, hình ảnh đó đã khắc cốt ghi tâm trong lòng ngài. Thời khắc nghe được nàng nói đã có ý trung nhân thì tâm ngài đau như dao cắt.
Thạc Vương âm thầm thề, nhất định kiếp này phải chiếm bằng được Vân Tử Tiêu.
Tuy Thạc Vương không phải con trai của Ái Tân Giác La Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nhưng ngài vẫn là một thành viên của hoàng tộc, tiếng nói của ngài trước triều đình và hoàng tộc luôn có một sức ảnh hưởng nhất định. Vậy nên Thạc Vương lập tức đem chuyện này tấu lên Ái Tân Giác La Nỗ Nhĩ Cáp Xích, kiến nghị kế hoạch giăng bẫy bắt sống bằng được Thích tướng quân, người được xem là ý trung nhân của Vân Tử Tiêu.
Nam nhân họ Thích kia quả nhiên là bậc kỳ tài quân sự, một trang anh tuấn hào kiệt võ công cao cường. Vì để bắt được người này mà Ái Tân Giác La Nỗ Nhĩ Cáp Xích phải huy động tới ba đội đại quân của Mãn tộc và trả một cái giá rất đắt, thương vong vô số.
Thạc Vương bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Vân Tử Tiêu lại yêu nam nhân này!
Bởi vì người này quả thật xứng đáng!
Thạc Vương ghen ghét một cách điên cuồng, ông trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng?
Một kế sách điệu hổ ly sơn dùng Thích tướng quân làm mồi nhử đã được bày ra để dẫn dụ Vân Tử Tiêu rời khỏi doanh trại, tiếp theo sau đó thì toàn bộ tướng sĩ vì đi cứu Vân Tử Tiêu nên đã bị quân Thanh bắt. Thạc Vương biết thủ đoạn này quá mức đê tiện, nhưng ngài thật sự không thể không có được Vân Tử Tiêu!
Nếu bỏ lỡ nàng thì cả đời ngài nhất định sẽ hối hận!
Thạc Vương dùng tính mạng của một vạn tướng sĩ này bức bách Vân Tử Tiêu nhận lời gả cho ngài. Vân Tử Tiêu nhìn tướng sĩ của nàng bị quân Thanh đè xuống ngay trước cửa thành, nhìn lưỡi dao trên cổ của họ mà bất lực buông cây thương xuống đất.
Hai hàng lệ trên gò má nàng chậm rãi rơi xuống: "Nữ nhi Vân gia trước nay luôn là người yếu đuối nhu nhược, chỉ có vẻ bề ngoài. Ta từng cho rằng Vân Tử Tiêu ta đây có thể là một ngoại lệ, sẽ bảo vệ được mọi người bằng chính đôi tay của mình. Lại không ngờ đến cuối cùng vẫn phải dựa vào dung mạo này để bảo hộ tướng sĩ của mình. Thạc Vương, ngươi thắng!"
"Thả bọn họ ra, ta sẽ gả cho ngươi!" Vân Tử Tiêu vừa bước đi vừa dỡ giáp sắt trên người.
"Vân tướng quân! Không thể!" Cả vạn tướng sĩ đồng thanh kêu rên: "Tướng quân, chúng ta thà rằng tử chiến sa trường, cũng không muốn tướng quân vì hy sinh mà chịu đựng sự nhục nhã này!"
Vân Tử Tiêu hơi dừng bước chân: "Hãy sống thật tốt, đừng cô phụ sự hy sinh của ta. Vân Tử Tiêu ta đã hứa với Thích đại ca, dù đến hơi thở cuối cùng vẫn sẽ bảo hộ tất cả mọi người chu toàn. Xin hãy chuyển lời đến Thích đại ca, đời này kiếp này không thể cùng huynh ấy bạch đầu giai lão, kiếp sau ta nhất định sẽ làm thê tử của huynh ấy."
Hàng vạn tướng sĩ đã rơi lệ, thường nói nam nhi đại trượng phu không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng đó chỉ là khi tâm của họ chưa quá bi thương. Giờ khắc này thì cả vạn tướng sĩ đều rưng rưng kêu lên tên của Vân Tử Tiêu.
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị Thạc Vương bế xốc lên lưng ngựa và mang đi, không ít người trong số họ điên cuồng muốn chạy theo ngăn cản, nhưng chỉ vừa chạy vài bước thì đã bị lính của quân Thanh hung hăng tóm gọn đè trên mặt đất.
Bên trong thiên lao lạnh lẽo tối tăm, Thạc Vương đứng đó nhìn nam nhân kinh tài tuyệt diễm kia đang bị xích lại trên giá treo.
"Nếu ngươi vẫn còn tồn tại trên đời, người của ngươi nhất định không cam tâm thần phục Thanh triều." Thạc Vương lên tiếng.
Thích tướng quân ngẩng đầu, mặc cho trên người chằng chịt vết thương thì khí thế hùng cường và vẻ tuấn mỹ của chàng vẫn không hề suy giảm: "Vậy Thạc Vương muốn thế nào?" Thanh âm khàn khàn vô lực, hiển nhiên đã bị thương rất nặng.
"Ngươi cần phải chết!" Thạc Vương mạnh mẽ buộc bản thân rời tầm mắt đi: "Đây là mệnh lệnh của hoàng triều Đại Thanh. Thật xin lỗi, ta đã tận lực, nhưng ngươi thật sự quá nguy hiểm!"
Thích tướng quân nhẹ nhàng nở nụ cười mệt mỏi, thật lâu sau đó mới nói tiếp: "Tử Tiêu thì sao?"
"Chỉ cần nàng gả cho ta thì sẽ là phúc tấn của triều đình Đại Thanh. Ta đã được phong Vương, nàng chính là Vương phi." Thạc Vương trả lời.
Thích tướng quân từ từ nhắm hai mắt lại, an tĩnh một lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Ta đã hiểu. Ta chỉ muốn nhìn nàng một lần cuối, dùng máu của ta để lót đường tiễn nàng. Thạc Vương, nếu ngươi đáng mặt một nam nhân đại trượng phu, vậy thì hãy đáp ứng ta, cả đời này không được để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào. Nếu không dù có hóa thành quỷ thì ta cũng không tha cho ngươi!"
"Ngươi yên tâm, ta chỉ có duy nhất một mình nàng. Vương phủ của ta tuyệt đối không có trắc phúc tấn, càng không có thị thiếp." Thạc Vương trả lời chắc nịch.
Thích tướng quân cười khổ một tiếng: "Thạc Vương, kiếp này ta thua. Kiếp sau ta nhất thắng ngươi, ngươi tin hay không?"
Đôi mắt màu lam nhanh chóng nhìn thoáng qua Thích tướng quân, vẻ mặt đối phương có biết bao nhiêu sự quyết tuyệt căm phẫn.
"Nếu có kiếp sau, ta sẽ cùng ngươi đường đường chính chính quyết đấu." Thạc Vương trịnh trọng trả lời: "Kiếp sau có thể gặp được Tử Tiêu, ta sẽ không buông tay!"
"Ta cũng sẽ không buông tay!" Ý chí chiến đấu trong đôi mắt Thích tướng quân đã bừng lên.
Vào ngày đại hôn của Thạc Vương, cả vạn tướng sĩ đã quỳ rạp dọc theo suốt mười dặm đường tân nương đi qua. Vân Tử Tiêu một thân hồng y cưỡi trên tuấn mã, dứt khoát bước qua trước mặt vạn tướng sĩ đang tiễn nàng xuất giá.
Đây là con đường không thể quay đầu!
Từ ngày hôm nay, nàng không còn là Vân Tử Tiêu, nàng chỉ là phúc tấn của triều đình Đại Thanh.
Phía sau lưng của nàng, Thích tướng quân đứng đó nhìn theo, để giữ tính mạng cho vạn tướng sĩ, để giữ cho nàng một nửa đời còn lại bình an, Thích tướng quân đã không hề do dự mà tự một đao đâm vào lồng *** của mình.
"Tử Tiêu, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không buông tay!" Dung nhan tuấn mỹ của Thích tướng quân hiện lên sự quyết tuyệt tàn nhẫn: "Kiếp sau, ta nhất định không buông tay!"
Vân Tử Tiêu thay trang phục hoàng thất Mãn Thanh, nhất phẩm Vương phi, tạo hình này càng làm tôn thêm nét đoan trang khí chất của nàng. Nữ nhi Vân gia xưa nay vốn dĩ tài hoa hơn người, sắc nước hương trời. Dù Vân Tử Tiêu có là bậc nữ tử hào kiệt võ nghệ kinh người thì nàng vẫn không mất đi khí chất của nữ nhi Vân gia.
Ái Tân Giác La Nỗ Nhĩ Cáp Xích rất hài lòng với hôn sự này của Thạc Vương nên đã phê chuẩn, đáp ý lời thỉnh cầu của Thạc Vương, cả đời chỉ duy nhất một thê tử.
Thạc Vương hỉ khí hân hoan hồi phủ vương gia, trong lòng ngài đang nghĩ đến quãng đời hạnh phúc sau này với Vân Tử Tiêu, lại không ngờ từ ngày nàng gả vào đây làm phúc tấn thì phảng phất như một bông hoa đã mất đi linh hồn, từng ngày từng ngày khô héo tàn úa. Thạc Vương đã dốc toàn lực tìm mọi danh y khắp nơi, cuối cùng vẫn không thể giữ lại tính mạng của nàng.
Thời điểm Vân Tử Tiêu hấp hối, Thạc Vương an tĩnh ngồi bên giường của nàng mà nước mắt rơi như mưa: "Tử Tiêu, nàng có từng động tâm với ta hay không, dù chỉ là một chút?"
Ánh mắt Vân Tử Tiêu hơi loé lên, hoảng hốt thật lâu, rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Thiếp không biết.."
"Tình ý của ta dành cho nàng thế nào, nàng có hiểu hay không?" Dung nhan anh tuấn của Thạc Vương giờ đây lại mang theo nỗi thống khổ xé lòng.
Vân Tử Tiêu yên lặng gật gật đầu: "Cảm ơn Vương gia đã giúp thiếp cứu lấy tính mạng của tướng sĩ."
"Nếu nàng hiểu, vì cái gì nàng lại.." Thạc Vương nước mắt rưng rưng: "Dù nàng không sinh cho ta được một hài nhi nào cả, ta vẫn không nạp trắc phúc tấn, không nạp thị thiếp. Tâm ý của ta chỉ dành cho duy nhất một mình nàng, trước sau không thay đổi."
"Thật xin lỗi." Đôi mắt thanh thuần như gương của Vân Tử Tiêu tựa như vỡ vụn, đây là giới hạn cuối cùng trong sự kiên cường bấy lâu của nàng.
Nàng chưa từng nói với bất kỳ ai, thời khắc Thích tướng quân tự sát thì dù không quay đầu lại, nhưng nàng vẫn biết, nàng biết tất cả. Lúc đó ở trên lưng ngựa, nàng đã thổ huyết, máu tươi thấm đẫm hồng y kiều diễm.
Một khắc đó linh hồn của Vân Tử Tiêu đã chết, còn lại trên đời chỉ là thân xác trống rỗng. Nàng không cho ngự y chữa trị thân thể, cứ để tùy ý bản thân ngày càng suy yếu. Nàng chỉ nghĩ rằng, nếu sớm rời khỏi thế gian này một ngày, thì nàng sẽ mau chóng được gặp lại Thích đại ca.
Thạc Vương nhìn ánh mắt Vân Tử Tiêu mơ hồ mà nắm chặt tay nàng, đau khổ kêu lên: "Tử Tiêu! Tử Tiêu, nàng đừng bỏ ta! Ta biết đời này ta đã sai, kiếp sau chúng ta vẫn tiếp tục làm phu thê, có được không?"
Khoé miệng Vân Tử Tiêu mấp máy, hơi thở mong manh: "Thật xin lỗi, kiếp sau thiếp đã ước hẹn cùng Thích đại ca.."
"Không, không!" Thạc Vương nắm chặt tay nàng hơn nữa: "Tử Tiêu, kiếp sau ta nhất định sẽ tìm được nàng sớm hơn tên họ Thích kia! Nếu ta tìm được nàng trước, chúng ta sẽ vẫn tiếp tục duyên nợ phu thê!"
Một giọt nước mắt lăn dài từ khoé mắt Vân Tử Tiêu.
Kiếp sau? Nàng thật sự có kiếp sau sao?
"Tử Tiêu, rốt cuộc thì nàng có từng yêu ta hay không?" Thạc Vương không cam lòng điên cuồng rống lên: "Ta không cầu xin nàng có thể toàn tâm toàn ý, chỉ cần một chút tình yêu của nàng thì ta đã thấy mãn nguyện!"
"Vấn đề này, thiếp không thể trả lời được, chi bằng hãy để kiếp sau, thiếp nhất định trả lời cho Vương gia." Vân Tử Tiêu dốc hơi thở cuối cùng nói câu này, đột nhiên đôi mắt nàng sáng lên, một thần thái của Vân Tử Tiêu trước kia phảng phất như đã trở lại, nàng duỗi tay vào không trung, hướng về phía xa xăm: "Thích đại ca, chờ muội.."
Ngón tay Vân Tử Tiêu bỗng nhiên cứng đờ, thần thái vụt tắt, cánh tay vô lực rũ xuống.
Toàn thân Thạc Vương run rẩy, ôm chặt Vân Tử Tiêu vào lòng, thống khổ bi thương mà kêu lên: "Tử Tiêu!"
Sau khi hạ táng phúc tấn, dường như Thạc Vương đã già đi rất nhiều, chỉ một đêm mà như đã trải qua hai mươi năm. Thạc Vương trao trả binh quyền, ẩn cư nơi núi sâu để canh giữ bên mộ của ái thê.
"Tử Tiêu, chuyện ta hứa với nàng, ta đã làm. Nàng nói nàng không thích lăng mộ của hoàng gia, nên ta sẽ cho nàng yên nghỉ tại đây." Thạc Vương si ngốc vuốt ve bia mộ của Vân Tử Tiêu: "Ta sẽ ở đây với nàng, bên cạnh nàng đến hết đời. Nếu có kiếp sau, xin đừng cự tuyệt ta, được không?"