"Được!" Thời điểm Tưởng Dật Hải trả lời, thần thái của anh rất sáng láng, phấn chấn.
Ánh mắt Tưởng Huy Âm kịch liệt lập loè một chút, vốn dĩ hôm nay cô ta hẹn gặp Doãn Tư Dược ở đây, trước kia từng nghe nói Doãn lão phu nhân cho Doãn Tư Dược rất nhiều đồ quý báu, có cả những món đồ cổ có thể chất đầy cả một phòng lớn.
Sắp tới chính là sinh nhật của Tưởng Dật Hải, cô ta tính tặng cho Tưởng Dật Hải một món đồ cổ, cô ta lùng sục chọn lọc rất lâu nhưng vẫn không tìm được món quà ưng ý. Nghe nói gần đây Doãn Tư Dược cực kỳ túng thiếu và đang tìm người để bán những món đồ cổ đó. Vì vậy Tưởng Huy Âm đã liên hệ Doãn Tư Dược để hỏi mua.
Tất cả tiền bạc của Doãn Tư Dược đều bị Nhiễm Tịch Vi lừa sạch, hiển nhiên bây giờ vô cùng thiếu thốn. Thời điểm cuối năm là lúc mọi người cần phải chi tiêu rất nhiều, và cả Doãn Tư Dược cũng không ngoại lệ.
Doãn Tư Dược là một đứa con riêng của Doãn gia, hơn ai hết thì Doãn Tư Dược hiểu mình phải tận lực lấy lòng Doãn lão phu nhân, mà muốn vậy thì phải có tiền!
Bởi vậy khi Tưởng Huy Âm tỏ vẻ muốn mua các món đồ cổ của mình, thì Doãn Tư Dược cực kỳ hào hứng với giao dịch này, chỉ là gặp nhau một chỗ, người đưa tiền, người đưa đồ, mọi chuyện nghe có vẻ đơn giản?
Sau cùng hai bên chốt được lịch hẹn tại nơi này. Doãn Tư Dược đã mang theo các món đồ cổ quý giá, vừa đến nơi thì nhận được tin nhắn báo không cần tới nữa!
Khi Doãn Tư Dược chuẩn bị rời khỏi thì lại phát hiện ra Tưởng Huy Âm đang có mặt ở trung tâm mua sắm này. Doãn Tư Dược đương nhiên không bỏ qua cơ hội, liền đi tìm Tưởng Huy Âm truy vấn xem rốt cuộc cô ta có ý tứ gì, không ngờ nói qua lại đôi ba câu thì bị đuổi đi.
Doãn Tư Dược nổi giận đùng đùng bỏ đi, chỉ còn mình Tưởng Huy Âm ở lại!
Tưởng Huy Âm vì sao lại đột nhiên hủy hẹn? Còn không phải vì Tưởng Dật Hải?
Vốn dĩ Tưởng Dật Hải nói cần phải nửa ngày mới xong công việc, cho nên anh đồng ý sẽ đưa Tưởng Huy Âm đi dạo sau đó. Không ngờ anh lại vô tình gặp bạn của mình ở đây, hai người nói chuyện chỉ vài chục phút đã xử lý xong công việc.
Tưởng Huy Âm thấy Tưởng Dật Hải sắp xong công việc, lại không muốn anh nhìn thấy giao dịch của cô ta và Doãn Tư Dược nên lập tức báo với Doãn Tư Dược hủy hẹn.
Chính vì vậy đã xảy ra một màn vừa rồi.
Tưởng Huy Âm không thể xác định được Cố Hề Hề nghe được bao nhiêu, nếu Cố Hề Hề biết cô ta có ý mua đồ cổ của Doãn gia thì liệu có ngăn cản? Phải biết rằng, cái gì cô ta bỏ ra để mua là rất thấp..
Hiện tại Cố Hề Hề là đại thiếu phu nhân của Doãn gia, là người phụ nữ có quyền hành đứng thứ ba trong gia tộc họ Doãn, nếu cô nhúng tay vào việc này thì Doãn Tư Dược tuyệt đối không dám bán..
Cho nên, Tưởng Huy Âm nhất định phải đi theo, cô ta muốn thăm dò xem Cố Hề Hề đã nghe được những gì.
Và như vậy bốn người họ cùng nhau đi dạo, mua sắm không ít đồ. Đừng nói Cố Hề Hề, chính Mộc Nhược Na còn cảm nhận được địch ý của Tưởng Huy Âm nhắm vào Cố Hề Hề.
Mộc Nhược Na cảm thấy bầu không khí này quá khó chịu, quay sang nói với Tưởng Dật Hải: "Ai nha, sao tôi lại quên mất nhỉ! Hề Hề có một buổi học dành cho sản phụ, không được rồi, tôi phải mau đưa Hề Hề đến, không thì trễ mất. Tưởng đại thiếu gia, thật xin lỗi, hôm nay e là không thể cùng hai người ăn cơm trưa."
Tưởng Dật Hải nhìn Cố Hề Hề, cô yên lặng gật đầu phối hợp với lý do thoái thác của Mộc Nhược Na.
Đáy mắt Tưởng Dật Hải có vẻ thất vọng: "Nếu có việc thì hai người cứ đi trước đi. Dù sao chúng tôi cũng không có nhu cầu mua sắm."
Anh đương nhiên không cần mua sắm! Vừa rồi lúc Cố Hề Hề mua đồ thì anh chỉ làm một việc duy nhất là tranh trả tiền!
Chính vì vậy mà sắc mặt Tưởng Huy Âm tối sầm như đêm ba mươi! Cô ta yêu thầm anh trai đã mười mấy năm, giờ anh của cô ta lại bỏ tiền mua đồ cho người phụ nữ khác, trong lòng cô ta sao có thể thoải mái?
Tưởng Huy Âm bước đến kéo tay Tưởng Dật Hải, nhìn Cố Hề Hề thăm dò: "Chị dâu có chuyện cứ đi trước, không cần lo. À đúng rồi, em quên nói với chị một chuyện, vừa rồi hình như Doãn Tư Dược có chuyện hiểu lầm đối với em, không biết chị dâu có thể giúp em giải thích một chút không?"
Cố Hề Hề đương nhiên hiểu ý tứ đối phương, giả bộ kinh ngạc: "Doãn Tư Dược có tới đây? Chị lại không thấy cậu ấy! Đều là người một nhà, nói gì mà hiểu lầm hay không hiểu lầm? Giải thích là được."
Ánh mắt Tưởng Huy Âm loé loé, trong lòng đang thầm đánh giá xem lời này của Cố Hề Hề là thật hay giả.
Tưởng Dật Hải dường như không để Tưởng Huy Âm tiếp xúc quá nhiều với Cố Hề Hề, liền nói: "Huy Âm, em và Tư Dược có chuyện gì thì tự giải quyết đi, chị dâu của em thân thể bất tiện, em không nên làm phiền."
Không biết vô tình hay cố ý, nhưng từ 'chị dâu' phát ra từ miệng của Tưởng Dật Hải lại khiến Tưởng Huy Âm khó chịu, như thể Cố Hề Hề là chị dâu của cô ta, chứ không phải chị dâu họ. Tuy mọi người vẫn có thói quen nói vậy, nhưng cảm giác lúc này thật quái dị.
Tưởng Dật Hải nói xong, nhìn thoáng qua Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề tựa hồ không để ý gì, nói: "Đúng vậy, chị không biết giữa em và cậu ấy xảy ra chuyện gì. Cho nên chị không thể giúp được, ai nha, sắp trễ rồi, thật xin lỗi hai người, nhưng chúng tôi phải đi trước đây!"
Cố Hề Hề hướng về phía Tưởng Dật Hải gật gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi cùng Mộc Nhược Na.
Tưởng Dật Hải chờ đến khi Cố Hề Hề rời khỏi, giọng nói của anh trở nên lạnh lùng: "Em có phải đang muốn giở trò gì nữa? Anh mặc kệ em làm loạn chuyện gì, tổn hại đến ai, nhưng tuyệt đối không được làm phiền cô ấy! Đừng nói là Tư Thần có buông tha em hay không, anh nhất định không bỏ qua!"
Tưởng Dật Hải nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Sắc mặt Tưởng Huy Âm trong nháy mắt trắng bệch, cô ta thật sự căm hận Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề này, vì cái gì mà như âm hồn không tan? Đã lấy chồng, còn có con, vì cái gì mà lại muốn quyến rũ anh hai?
Thật ra căn bản công việc của anh hai sẽ không thể xử lý nhanh như vậy, rõ ràng là anh hai biết Cố Hề Hề đến đây nên mới vội vàng hoàn tất công việc!
Vì cái gì mà anh hai lại quan tâm Cố Hề Hề như vậy? Dù cho Cố Hề Hề giống Vân Nặc, nhưng rõ ràng đã có chồng con!
Trước đây, anh hai chưa từng nặng lời với mình, nhưng bây giờ thì hoàn toàn thay đổi!
Cố Hề Hề, vì cái gì mà cô cứ phải xuất hiện trước mặt tôi và anh hai? Tại sao cô không ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân của cô đi?
* * *
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na bước ra khỏi trung tâm mua sắm, nhìn Tiểu Vương và vệ sĩ, nói: "Hai người đi lấy xe đến đây đi, chúng tôi sẽ chờ ở cổng."
Tiểu Vương và vệ sĩ gật đầu, hai người ôm một đống đồ vừa mua sắm rời khỏi.
Mộc Nhược Na vươn vai, duỗi eo, nói: "Ánh mắt lúc nãy của Tưởng Huy Âm đúng là hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu đó! Thật không biết cậu ăn ở sao mà không làm người nào thích nổi hết vậy?"
Cố Hề Hề liếc mắt một cái: "Cậu không phải người à?"
Mộc Nhược Na tức thì nghiêm chỉnh, tỏa ra bộ dáng thần khí: "Phàm nhân, nhìn thấy thần tiên, còn không mau hành lễ cúng bái?"
Cố Hề Hề phụt cười một tiếng, Mộc Nhược Na cũng bật cười.
Hai người vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Doãn Tư Dược và một cô gái xa lạ đang đứng ở cổng vào tầng ngầm, lôi lôi kéo kéo đang nói gì đó. Nếu nhìn không lầm thì cô gái kia là người đang quấn lấy Doãn Tư Dược.
Ai nha, hôm nay ra ngoài đúng là thấy không ít chuyện hay ho mà!
Trước khi trở lại Doãn gia thì chưa ai nghe nói về chuyện tình cảm của Doãn Tư Dược, khi vừa trở về thì đã có quan hệ với Nhiễm Tịch Vi. Giờ đây cắt đứt với Nhiễm Tịch Vi chưa lâu thì lại dây dưa với một cô gái lạ!
Mộc Nhược Na thu lại vẻ tươi cười, nhìn Cố Hề Hề: "Doãn Tư Dược này nhìn không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu."
Cố Hề Hề gật gật đầu: "Tôi cũng thấy vậy, thời gian này Doãn Tư Dược rất khác, không còn vẻ huênh hoang như trước, thật khiến người khác kinh ngạc. Nhưng Mã Diễm không phải người quá khôn ngoan để hướng dẫn Doãn Tư Dược cư xử như vậy."
Mộc Nhược Na cười ý vị thâm trường: "Đúng vậy, người đàn bà đó dành cả cuộc đời chỉ để tâm niệm muốn bước chân vào cửa Doãn gia, nhưng lại không hề biết nuôi dạy con cái."
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng nhìn nhau, trong lòng cả hai đều cảm thấy quái dị, nếu không phải Mã Diễm ở sau lưng dạy dỗ Doãn Tư Dược này trở nên kiềm chế ẩn mình, vậy thì là ai?
Lúc này ở cổng vào tầng ngầm, Doãn Tư Dược thấy cô gái không ngừng lôi kéo mình, rốt cuộc bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, em đi theo anh."
Cô gái kia vui mừng chạy theo Doãn Tư Dược đi xuống bãi giữ xe ở tầng ngầm.
Cố Hề Hề lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Vương: "Hai người còn ở dưới bãi giữ xe đúng không? Ở đó chờ nhé, chị và Nhược Na sẽ xuống ngay."
Cúp điện thoại, Cố Hề Hề nhìn Mộc Nhược Na, nói: "Nếu tò mò vậy thì mình đi xem đi!"
Mộc Nhược Na sẵn đang nhàn rỗi, nên tức khắc đồng ý, cả hai liền đi thang máy xuống tầng hầm.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na vừa lên xe, quả nhiên nhìn thấy Doãn Tư Dược bước lên chiếc Ferrari đỏ thẫm, chở theo cô gái lúc nãy.
Tài xế nghi hoặc nhìn Cố Hề Hề: "Thiếu phu nhân muốn theo dõi nhị thiếu gia?"
Cố Hề Hề gật đầu: "Đúng, tôi biết Doãn Tư Thần luôn cho người theo dõi Doãn Tư Dược, vậy có lắp thiết bị nghe trộm trên xe không?"
"Có." Tài xế trả lời: "Nhưng cái này phải được sự cho phép của tổng giám đốc."
Cố Hề Hề lấy di động ra gọi cho Doãn Tư Thần, tóm tắt một chút về chuyện đang xảy ra, chỉ hai giây sau Doãn Tư Thần đã đồng ý.
Sau đó tài xế nhận được một cuộc điện thoại dặn dò, rồi đưa cho Cố Hề Hề một cái tai nghe, nói: "Máy theo dõi được gắn trên xe của nhị thiếu gia, toàn bộ đều giám sát ngày đêm."
Cố Hề Hề líu lưỡi, Doãn Tư Dược này sợ là một chút không gian riêng tư cũng không có mà!
Nhưng giờ đã quá tò mò rồi, Cố Hề Hề trực tiếp đeo tai nghe vào, cùng nghe lén với Mộc Nhược Na.
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Doãn Tư Dược: "Anh Anh, anh không phải đã nói với em rồi sao? Đừng tùy tiện đi tìm anh! Nếu ai phát hiện được sẽ rất nguy hiểm! Anh phải giả vờ câm điếc ngu si, mới có thể tồn tại ở Doãn gia, nếu em đến đây sẽ làm hỏng việc lớn của anh!"