Doãn Tư Dược dù bày mưu tính kế như thế nào, thì bây giờ hay thậm chí cả hai mươi năm sau, đều không phải là đối thủ của Doãn Tư Thần!
Ban đầu Doãn Tư Dược cho rằng tập đoàn Doãn thị cùng lắm chỉ là một tập đoàn tương đối lớn ở Trung Quốc, chính là khi hiểu biết đối với Doãn gia càng nhiều, thì sự sợ hãi đối với Doãn Tư Thần càng lớn dần!
Thì ra người anh trai cao cao tại thượng kia, không chỉ là người điều hành tập đoàn Doãn thị, mà còn tung hoành ngang dọc khắp Âu Châu, Phi Châu và cả vùng Trung Đông, tựa như vị thần long hiên ngang!
Nghĩ đến bản thân từng ảo tưởng việc sẽ đánh bại được Doãn Tư Thần, đến lúc này Doãn Tư Dược mới nhận ra bản thân quả thật ngu không ai bằng!
Doãn Tư Thần đã vượt quá sự tưởng tượng của người khác, có thể thống lĩnh cả một đế chế như vậy, liệu có còn là một người bình thường?
Doãn Tư Dược cảm thấy bản thân thật may mắn khi đã biết dừng lại đúng lúc, không đối đầu với Doãn Tư Thần, nếu không thì chỉ e bản thân bị ném xuống biển cho cá ăn thì toàn thế giới vẫn không ai hay biết..
Vì Mã Diễm, Vì Mã Anh Anh, và cũng vì bản thân mình, Doãn Tư Dược đã lập tức quyết định phải quy phục người anh này. Chính vì vậy Doãn Tư Dược đã lấy hết can đảm nhắn tin cho Cố Hề Hề, mời hai người họ một bữa cơm.
Dĩ nhiên Doãn Tư Dược vẫn chưa đủ can đảm nhắn tin trực tiếp cho Doãn Tư Thần, mà chỉ dám nhắn cho Cố Hề Hề! Ở trong tiềm thức của Doãn Tư Dược, vốn dĩ không có cái lá gan dám đi liên hệ mà nói chuyện ngang hàng với Doãn Tư Thần!
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ một chút, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đứng lên đi. Tuy đã cuối năm, nhưng vẫn chưa đến ngày Tết, cậu không cần thi hành đại lễ với chúng tôi. Hề Hề đói bụng rồi, gọi đồ ăn đi."
Tiểu A nghe lệnh, lấy điện thoại gọi nhà bếp mang đồ ăn vào.
Doãn Tư Dược lúc này mới từ mặt đất bò lên, vẻ mặt còn nơm nớp lo sợ, cẩn thận ngồi lại trên ghế, khẽ lau mồ hôi trán.
Doãn Tư Thần quay sang nói với Cố Hề Hề: "Hề Hề, em đã nghĩ đến việc chọn thủ tịch trợ lý cho con chưa?"
"Thủ tịch trợ lý?" Cố Hề Hề ngẩn người: "Giống như Tiêu Hằng ư?"
Doãn Tư Thần cười, gật đầu: "Đúng vậy, mỗi thế hệ người thừa kế sinh ra, đều sẽ được chọn sẵn một thủ tịch trợ lý, cùng làm bạn với người thừa kế cho đến khi trưởng thành, giống như Tiêu Hằng vậy. Chỉ có bồi dưỡng từ nhỏ thì mới có thể tuyệt đối trung thành."
Cố Hề Hề lấy tay vuốt ve bụng: "Anh quyết định là được rồi, em đâu có hiểu biết gì về chuyện này."
"Dựa theo lẽ thường thì thủ tịch trợ lý phải chọn từ người của mình, nếu là con gái thì sẽ chọn một trợ lý nữ, nếu là con trai thì là một trợ lý nam. Con của chúng ta là con trai, tất nhiên sẽ chọn cho nó một trợ lý nam để làm bạn. Em là mẹ, em có quyền quyết định." Doãn Tư Thần dịu dàng vuốt ve bụng Cố Hề Hề, cảm nhận được con trai của anh đang tràn ngập sức sống, còn đạp bành bạch trong bụng mẹ. Doãn Tư Thần bất giác nở nụ cười ấm áp, hoàn toàn khác biệt với khí thế đế vương đáng sợ vừa rồi.
"Mẹ và bà nội có ý kiến gì không?" Cố Hề Hề hỏi.
"Thật ra mẹ có tìm vài được vài ứng viên, nhưng quyền quyết định cuối cùng là của em. Thời điểm đón giao thừa thì chúng ta phải về đại trạch để ăn Tết, lúc đó mẹ sẽ để cho em chọn lựa." Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề, tựa như không quan tâm trong căn phòng này còn có ai khác hay không, anh ôn nhu đặt tay Cố Hề Hề lên môi và hôn một cách tinh tế: "Hề Hề, cảm ơn em đã tặng mẹ bức tranh cung nữ, cảm ơn em đã thay anh hiếu thuận."
Cố Hề Hề nở nụ cười nhạt, vẻ mặt hờn dỗi: "Vậy có thể xem như nể mặt em mà cho Vân gia một con đường không?"
Doãn Tư Thần sờ sờ chóp mũi, tuy không cam lòng nhưng vẫn nói: "Được, xem như là vì em, anh sẽ để Vân gia một lần nữa có thể quật khởi."
Cố Hề Hề lúc này mới thật sự nở nụ cười.
Suốt bữa cơm, Doãn Tư Dược luôn ăn trong sự phập phồng không yên. Còn Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần chính là không coi ai ra gì, cũng khó trách, ai bảo sự tồn tại của Doãn Tư Dược lại quá mờ nhạt.
Thỉnh thoảng Cố Hề Hề sẽ đổi đề tài để Doãn Tư Dược có thể tham gia vào câu chuyện, nhưng chưa kịp mở miệng thì nhận được ánh mắt lãnh khốc của ai đó, Doãn Tư Dược có muốn trả lời cũng im bặt.
Cho nên bữa cơm này qua đi rất nhanh.
* * *
Cố Hề Hề đem các món lễ vật cho người đưa đến Mặc gia, nhờ Mặc Tử Huyên chuyển cho ba mẹ ở Vân gia và mẹ nuôi Giản Tiếu.
Nếu đã thuận tiện nhờ vả thì không thể thiếu lễ vật cho Mặc gia, Cố Hề Hề đã chu đáo chọn quà cho tất cả mọi người, thậm chí là cả vợ chồng Mặc lão gia không ở tỉnh Y, hay cả Mặc tư lệnh, hiển nhiên bao gồm cả Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên.
À, Mặc Tử Hân chỉ là thuận đường mà thôi. Cố Hề Hề dành rất nhiều tâm tư để chọn quà cho Mặc Tử Huyên, còn Mặc Tử Hân xem như hưởng được một chút từ em gái.
Dù như vậy nhưng trên dưới Mặc gia đều rất hài lòng, vốn dĩ họ đã nhận định đây chính là con dâu của Mặc gia, mặc dù người phụ nữ này đang là con dâu của Doãn gia.. bất quá, vẫn không thay đổi được sự yêu thích của Mặc gia dành cho Cố Hề Hề.
Vương thất ngày xưa còn không ngại lấy người phụ nữ từng một đời chồng, tái giá về làm dâu, huống chi là Mặc gia? Khi đã thật sự yêu thích thì dù là kết hôn lần đầu hay tái hôn, đều không phải vấn đề.
Cố Hề Hề tinh tế quan tâm những người thân quen ở tỉnh Y, đương nhiên không thể bỏ qua thân thích và bằng hữu ngay tại thành phố N này.
Trong tiết trời se se lạnh của những ngày cuối năm, tất cả mọi người đều ấm lòng bởi món quà đầy tâm ý của Cố Hề Hề. Thậm chí là một người không thể hòa hợp như Tưởng Huy Âm cũng nhận được quà của Cố Hề Hề, dĩ nhiên món quà đó sẽ không quý trọng như những người khác.
Trên dưới Doãn gia đều khen ngợi Cố Hề Hề không ngớt lời, quà đáp lễ mà cô nhận được muốn chất kín đầy biệt thự.
* * *
Rốt cuộc đã đến ngày giao thừa.
Chỉ vừa mới tảng sáng, cả nhóm trợ lý đã tập họp tại biệt thự, khẩn trương chuẩn bị đồ đạc để trở về đại trạch. Theo quy củ thì con cháu của Doãn gia phải trở về đại trạch đón giao thừa, và phải ở lại ăn Tết cho đến hết ngày mồng hai.
Cố Hề Hề đang có thai tám tháng nên hành lý mang theo rất nhiều, Tiểu Vương từ sáng sớm đã giúp Cố Hề Hề làm các thủ tục kiểm tra sức khoẻ, ăn sáng đầy đủ, rồi mang hành lý để sẵn ở phòng khách.
Tiêu Hằng thấy bộ dáng Cố Hề Hề còn ngái ngủ, vừa định nói gì đó nhưng lại mở miệng rồi im lặng, không nói gì cả. Nếu là trước đây, nhất định Tiêu Hằng sẽ lên tiếng nhắc nhở Cố Hề Hề giữ gìn hình tượng thiếu phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị.
Chỉ là trải qua nhiều ngày tiếp xúc, Cố Hề Hề đối với mỗi một người đều rất chân tình, thời điểm cuối năm cô đã tặng cho các trợ lý mỗi người một cái bao lì xì rất lớn. Sự hiền lành của Cố Hề Hề khiến Tiêu Hằng không nói nên lời.
Bởi vì tất cả mọi người đều hướng về cô!
Cho nên mặc kệ cho Cố Hề Hề hiện tại đánh mất hình tượng, thì Tiêu Hằng chỉ làm bộ như không thấy!
Tiểu A vừa nhìn thấy Cố Hề Hề, tức khắc cười cười chào hỏi: "Thiếu phu nhân, hôm nay là ngày đặc biệt nên đã khiến cô phải dậy sớm! Tổng giám đốc có dặn, thiếu phu nhân có thể lên xe chợp mắt một chút, khi nào đến đại trạch thì hãy thức dậy vẫn không muộn."
Cố Hề Hề xua xua tay, nói: "Thôi không sao, Tiểu Vương đã mất công chọn quần áo để tôi thay và chuẩn bị hết rồi, nếu tôi ngủ thì lát nữa lại phiền cô ấy. Hành lý chuẩn bị xong hết rồi đúng không? Chúng ta nên đi thôi, chừng nào Tư Thần mới đến?"
"Bẩm thiếu phu nhân, tổng giám đốc báo tầm giữa trưa sẽ đến. Nói cô cứ qua trước, nhân tiện xem trước các ứng viên để chọn thủ tịch trợ lý cho tiểu thiếu gia." Tiểu A tiếp tục nói.
Cố Hề Hề gật gật đầu, bỗng nhiên quay lại nhìn Tiêu Hằng, nói: "Anh là thủ lĩnh nhóm trợ lý, anh đi cùng tôi đến đó đi. Tôi không có kinh nghiệm gì trong việc này, nhờ anh giúp tôi lựa chọn sẽ tốt hơn."
Hai hàng chân mày thô tráng của Tiêu Hằng hơi nhíu lại, sau vài giây mới trả lời: "Vâng, thiếu phu nhân."
Cố Hề Hề nhìn Tiểu A, hỏi: "Thủ tịch trợ lý rốt cuộc là làm cái gì? Bên cạnh Tư Thần có rất nhiều trợ lý, con trai của tôi sau này cũng vậy, vì sao phải cần một thủ tịch trợ lý nữa?"
Tiểu A thận trọng nhìn thoáng qua Tiêu Hằng, đến lúc chắc chắn Tiêu Hằng không có vẻ gì tức giận thì mới nói: "Vị trí thủ tịch trợ lý này hoàn toàn khác biệt với chúng tôi. Chúng tôi phụ trách về cuộc sống của tổng giám đốc, nhưng mỗi người sẽ lo một công việc riêng biệt, có thể linh hoạt mà đổi việc cho nhau. Nhưng thủ tịch trợ lý chính là.. cả đời chỉ làm duy nhất một công việc."
Cố Hề Hề bừng tỉnh trong cơn ngái ngủ, tò mò hỏi: "Nghĩa là sao?"
"Thủ tịch trợ lý là đi theo chủ nhân cả đời. Giống như Doãn phu nhân và Doãn lão phu nhân vậy, trợ lý ở bên cạnh họ đều là được lựa chọn từ lúc còn nhỏ và làm bạn cả đời. Trừ phi do sức khoẻ thân thể không tốt, không thể tiếp tục công việc, nếu không thì đây chính là công việc trọn đời."
Cố Hề Hề lúc này mới sực nhớ ra, quả đúng là vậy. Cả hai người trợ lý theo bên cạnh Doãn phu nhân và Doãn lão phu nhân trước giờ chưa từng thay đổi, hơn nữa địa vị của họ không hề tầm thường, thì ra là vậy..
Tiểu A tủm tỉm cười, tiếp tục nói: "Cho nên, thủ tịch trợ lý là trung thành tuyệt đối. Tất cả mọi người đều có khả năng phản bội, chỉ duy nhất thủ tịch trợ lý sẽ không phản bội, cho nên nhiều chuyện cơ mật của chủ nhân đều sẽ giao cho thủ tịch trợ lý."
Tiêu Hằng đột nhiên ngắt lời Tiểu A: "Cậu nói nhiều quá rồi đó."
Tiểu A lập tức ngậm miệng im lặng, còn Cố Hề Hề ngược lại càng thêm hứng thú với việc chọn thủ tịch trợ lý.
Sau khi mọi người chuẩn bị xong xuôi thì đã đưa Cố Hề Hề đến đại trạch của Doãn gia. Quả nhiên lúc này cổng lớn của Doãn gia rất náo nhiệt, tất cả thân thích ở bên dòng thứ đều tụ tập về đây, mang theo đủ các lễ vật.
Đoàn xe của Cố Hề Hề trực tiếp chạy vào cửa chính, Tiểu Vương xuống xe trước và dìu Cố Hề Hề từ từ bước xuống.
Cô vừa xuất hiện, trợ lý của Doãn phu nhân liền bước đến cung kính nghênh đón: "Chào buổi sáng, thiếu phu nhân."
Cố Hề Hề gật gật đầu, cô bước đi hai bước, đột nhiên dừng lại quay đầu hỏi đối phương: "Bà đi theo mẹ tôi bao lâu rồi?"
"Bẩm thiếu phu nhân, tôi theo phu nhân đã hơn bốn mươi năm." Trợ lý của Doãn phu nhân lễ phép trả lời.
Cố Hề Hề tức khắc hiểu rõ, quả nhiên là vậy!
"Phu nhân đã dặn dò trước, thiếu phu nhân đến đây có thể trực tiếp lựa chọn thủ tịch trợ lý cho tiểu thiếu gia, các ứng viên đã đang chờ bên trong. Thiếu phu nhân, hiện tại có thể bắt đầu chưa?" Trợ lý của Doãn phu nhân mở miệng dò hỏi.
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ một chút: "Được, dù sao tôi cũng không bận bịu gì, tôi sẽ qua gặp họ một chút."
Cô đi theo sự dẫn đường của người hầu trong nhà, đến một sảnh lớn bên trong. Cô chưa kịp đi đến cửa đã nghe tiếng gọi từ phía sau của Doãn Tư Dược: "Chị dâu đã tới."