Mục lục
Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 219: Bà Cố tìm đường chết




Hiện tại Cố Hề Hề không còn tâm trí để tâm đến việc ai là người thanh toán cả.



Sao cũng được, nếu có vấn đề gì thì sau này chờ đối phương tìm tới mình thì cô sẽ trả tiền sau.



Cố Hề Hề liền đón một chiếc taxi nhanh chóng quay về nhà. Quả nhiên vừa vào đến cửa thì thấy trong nhà có rất nhiều cảnh sát đang hỏi chuyện Giản Tiếu.



Nhóm người của Cố Hề Hề vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của mấy cảnh sát này.



"Cô là Cố Hề Hề?" Một người cảnh sát lấy thẻ ngành ra đưa cho Cố Hề Hề xem, rồi tiếp tục hỏi: "Cô có biết Cố Gia Cường ở nhà bên cạnh không?"



Cố Hề Hề gật đầu: "Tôi biết, đó là ba nuôi của tôi."



Cảnh sát cũng gật đầu: "Lần cuối cùng cô nhìn thấy ông ấy là khi nào?"



Lần cuối cùng? Cố Hề Hề không thể nhớ rõ, hình như đã mấy tháng rồi thì phải?



"Ba tôi xảy ra chuyện gì?" Cố Hề Hề nhịn không được hỏi.



"Ông ấy.. bị người ta đẩy ngã xuống mặt đất, gương mặt đâm vào mảnh thủy tinh bị vỡ". Người cảnh sát có chút do dự, nhưng vẫn trả lời câu hỏi.



Cố Hề Hề bàng hoàng hít một hơi thật sâu.



Tại sao lại như vậy?



Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên đến tròn con mắt, vẻ mặt khó có thể tin được điều vừa nghe thấy.



Tuy rằng Cố Hề Hề rất chán ghét người của Cố gia nhưng cô không hề mong họ đi đến kết cuộc này. Cô hít sâu một hơi, nói: "Có thể kể lại tỉ mỉ mọi chuyện cho tôi nghe một lần được không?"



Người cảnh sát gật đầu.



Đây là lần đầu tiên anh ta gặp Cố Hề Hề nhưng đã biết thân phận của cô nên thái độ vô cùng khách khí.



Sao có thể không khách khí được chứ, thân phận phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị của cô thật là quá mức dọa người.



Trợ lý của Cố Hề Hề mang đến một chiếc ghế cho cô ngồi thoải mái để nghe người cảnh sát kể lại sự việc.

"Khoảng tầm nửa tiếng trước chúng tôi nhận được cuộc điện thoại báo án từ căn nhà bên cạnh. Tới lúc chúng tôi đến nơi thì ba nuôi Cố Gia Cường của cô đã mất quá nhiều máu nên không còn cứu chữa được nữa. Người bị tình nghi nhất chính là vợ của Cố Gia Cường và mẹ ông ta. Trước mắt hai người này một người đã lẩn trốn, còn một người đang bị giam giữ." Người cảnh sát giải thích đơn giản: "Căn cứ theo lời khai của người phụ nữ có thai đang bị giam giữ thì lý do bọn họ xảy ra tranh chấp là vì bà nội của cô đột nhiên có một số tiền lớn trong tay, ba người họ vì tranh nhau số tiền này mà loạn cả lên, xô đẩy làm lọ hoa thủy tinh trên bàn rơi xuống đất vỡ tan. Ngay lúc đó ba nuôi của cô đột nhiên không kịp phòng ngừa nên đã té ngã đập mặt vào những mảnh vỡ thủy tinh, động mạnh chủ ở cổ tức thì bị cắt đứt."



Cố Hề Hề lần thứ hai hít vào một hơi dài.



Cho dù không tận mắt chứng kiến sự việc diễn ra nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể thấy tình huống lúc ấy thật sự.. khốc liệt. Cô không nghĩ tới số tiền hai vạn của cô lại trở thành bùa đòi mạng Cố Gia Cường.



Cảnh sát tiếp tục hỏi: "Cuộc sống của Cố gia gần đây chi tiêu rất túng quẫn, nghe nói số tiền hai vạn này là của cô, xin hỏi chuyện này là sao?"



Cố Hề Hề gật đầu, không hề phủ nhận: "Đúng, đây là tiền tôi đưa cho bà nội. Hôm nay lúc tôi trở về, bà nội đã ở cửa nhà mẹ tôi khóc lóc la lối om sòm, chuyện này có rất nhiều hàng xóm có thể làm chứng. Tôi không muốn bà nội tiếp tục quấy rầy mẹ mình nữa cho nên liền cho bà hai vạn. Nhưng tôi không nghĩ đến sau đó lại dẫn đến chuyện kinh khủng như vậy."



Người cảnh sát gật đầu, tất nhiên họ đã điều tra chuyện khôi hài của bà Cố diễn ra vào ngày hôm nay.



Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng.



Đúng là người chết vì tiền, chim chết vì mồi! Đồng tiền có thể làm quỷ ám người, cũng có thể đòi mạng!



Thật không ngờ người Cố gia chỉ vì hai vạn mà lại gây ra chuyện liên quan đến mạng người. Khó trách năm đó bọn họ chỉ vì chút lợi ích mà đã muốn bức tử cô!



Tuy vụ án này cô có thể đứng ngoài cuộc nhưng chung quy người vừa chết kia là người cô đã gọi là ba cả hai mươi ba năm nay.



"Hiện tại xác của ông ấy đang đặt ở đâu?" Cố Hề Hề dò hỏi nói: "Bây giờ gia đình nhà chú tôi đang suy sụp, em họ tôi cũng không ở đây, mẹ kế thì bị giam giữ, bà nội thì đang chạy trốn, tôi muốn thay họ nhận xác ông ấy."



Người cảnh sát liền nói: "Thi thể đang được đặt tại tầng hầm của nhà tang lễ, chờ tuyên cáo án tử thì có thể hỏa táng."



Cố Hề Hề ảm đạm gật đầu.



Tuy Cố Gia Cường từ nhỏ đến lớn không yêu thương cô nhưng rốt cuộc cũng đã từng là một bờ vai cho cô chỗ che mưa che nắng. Đây coi như là lần cuối cùng cô tận hiếu với ông ấy vậy.



"Đúng rồi, nếu bà nội tôi bị bắt thì có phải sẽ bị xử phạt?" Cố Hề Hề tiếp tục truy vấn.



Người cảnh sát khép lại quyển sổ trong tay, nở một nụ cười rất hình thức, có phần miễn cưỡng.



Thân phận Cố Hề Hề bây giờ quá đặc biệt, nhưng chuyện liên quan đến cô một khi cô đã muốn biết thì anh ta cũng không dám giấu: "Cái này phải căn cứ vào tình hình thực tế lúc đó rồi mới có thể phán án. Cố ý giết người hay ngộ sát thì đều có hình phạt. Cho dù người chết là con trai của bà ấy, nhưng bà ấy vẫn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."



Hơi thở của Cố Hề Hề tức thì đông cứng lại vì bàng hoàng.



Đúng vậy, mặc kệ nguyên nhân là gì thì Cố Gia Cường đã chết trong tay bà ấy, đây là sự thật.



"Vậy còn mẹ kế của tôi? Bà ta sẽ thế nào?" Cố Hề Hề nhớ rõ mẹ kế của cô mang thai đã bảy tám tháng, thời điểm này chắc là cũng sắp sinh.



"Cái này sẽ căn cứ theo điều khoản của luật pháp mà thực thi. Doãn thiếu phu nhân, cảm ơn cô đã hợp tác." Người cảnh sát kết thúc cuộc nói chuyện với Cố Hề Hề. Ở bên kia một nhân viên cảnh sát khác cũng đã lấy thông tin xong từ Giản Tiếu, nhóm cảnh sát vui vẻ chào hỏi rồi xin phép cáo từ.



Sau khi tiễn mấy người cảnh sát ra về, Giản Tiếu mới than ngắn thở dài mà nói: "Hề hề, con nói xem dù sao đó vẫn là một gia đình, sao nói tan nát là liền tan nát như vậy chứ?"



Cố Hề Hề duỗi tay nắm lấy tay Giản Tiếu, nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Mẹ, chuyện nhà họ đã không còn liên quan đến chúng ta nữa rồi. Chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được."



Giản Tiếu yên lặng gật đầu.



Cố Hề Hề không muốn Giản Tiếu tiếp tục quan tâm chuyện này, tức khắc nói: "Mẹ, không phải mẹ nói hôm nay chú Mạch Luân sẽ trở về sao? Mẹ nên đi chuẩn bị một chút đi."

Gương mặt Giản Tiếu bỗng nhiên trở nên đỏ ngượng ngùng như một thiếu nữ: "Có cái gì mà chuẩn bị chứ?"



Cố Hề Hề cười nói: "Mẹ, mẹ còn trẻ mà. Nói không chừng còn có thể có một đứa con của chính mình nữa."



Mặt mũi Giản Tiếu đỏ bừng, lan đến cả vành tai.



Cố Hề Hề đẩy Giản Tiếu về phòng thay quần áo, chờ Giản Tiếu rời khỏi nhà thì Cố Hề Hề mới nói với trợ lý: "Đi, chúng ta đến nhà tang lễ một chút."



Mộc Nhược Na cùng Mặc Tử Huyên đồng thời ngăn cản: "Hề Hề, không nên tới nơi đó.. sợ rằng.."



Sắc mặt Cố Hề Hề rất điềm nhiên, giọng nói lại vô cùng kiên định: "Đến cả bà nội của tôi còn có thể vì kiêng kỵ tôi mang theo mệnh thiên sát cô tinh mà vứt bỏ tôi ở một nơi xa xôi ngàn dặm tự sinh tự diệt, vậy thì trên đời này tôi còn sợ gì nữa chứ? Huống hồ, đứa bé trong bụng sẽ bảo vệ tôi. Cố Gia Cường tuy đối với tôi bất nhân nhưng tôi không thể đối với ông ta bất nghĩa được. Về tình về lý tôi đều nên đưa ông ấy đoạn đường cuối này. Việc này xem như là tận hiếu."



Mộc Nhược Na nghĩ một lát lập tức nói: "Vậy tôi đi với cậu."



"Chúng ta cùng nhau đi đi. Lúc chị Nặc Nặc qua đời tôi đã ở bên cạnh. Cũng không có gì phải sợ hãi cả." Mặc Tử Huyên thấy Mộc Nhược Na muốn đi cùng, cô tất nhiên không thể không đi theo.



Cố Hề Hề không nói thêm bất kỳ lời khách khí nào, chỉ yên lặng gật đầu.



Ba người mang theo hai trợ lý, nhóm năm người liền lái xe đến nhà tang lễ.



Chiếc ô tô chở mọi người vừa lăn bánh rời khỏi khu phố thì một chiếc Audi xám bạc nãy giờ lặng thinh trong một góc cũng nổ máy đi theo. Chiếc Audi này luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần cho nên xe đằng trước không hề phát hiện ra đang bị theo đuôi.



Tiểu A trầm ổn lái xe, không dám hé miệng nói gì, chỉ thi thoảng liếc nhìn Doãn Tư Thần đang ngồi ở ghế đằng sau qua gương chiếu hậu.



Ánh mắt Doãn Tư Thần luôn dừng ở chiếc xe phía trước, vẻ mặt anh không biểu lộ bất kỳ thái độ gì.



Nhưng anh không có biểu tình gì thì trong lòng Tiểu A lại càng nhấp nhỏm không yên. Hôm nay tổng giám đốc đã sử dụng trực thăng di chuyển từ công ty ở thành phố K đến thành phố N, rồi đi thẳng đến nơi này, hoàn toàn không nói gì với Doãn phu nhân.



Điều cậu đang thắc mắc là tổng giám đốc không nói cho thiếu phu nhân, vậy tại sao thiếu phu nhân lại biết.. chuyện của Cố Gia Cường? Không phải tổng giám đốc muốn thay thiếu phu nhân xử lý hết mọi việc rồi mới nói sao?



Doãn Tư Thần chờ Cố Hề Hề đến nhà tang lễ xong mới mở miệng: "Đã gọi dặn dò nhà tang lễ phải đón tiếp tử tế chưa?"



"Dạ rồi tổng giám đốc. Tôi đã gọi qua bên đó nói họ đem xác Cố Gia Cường đặt ở một phòng riêng, sẽ không để các thi thể khác hoặc người xa lạ va chạm tiếp xúc với thiếu phu nhân." Tiểu A nhanh nhẹn trả lời.



"Được." Doãn Tư Thần mệt mỏi nhắm mắt, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.



Tiểu A há miệng thở dốc, vốn dĩ cậu muốn khuyên Doãn Tư Thần nên đi nghỉ nhưng cậu thừa biết lúc này lời đó có nói hay không cũng không khác biệt. Tiểu A chỉ có thể tận lực duy trì sự yên tĩnh, để Doãn Tư Thần có thể chợp mắt trong giây lát, đã hai ngày hai đêm rồi anh không hề nghỉ ngơi.



Lúc Cố Hề Hề đến nhà tang lễ, đối phương vừa nghe nói cô muốn tới xem Cố Gia Cường, cho dù việc này không phù hợp với quy định nhưng vẫn dẫn Cố Hề Hề tới một phòng riêng biệt. Những người khác đều ở bên ngoài chờ, chỉ có mình Cố Hề Hề đi vào.



Vừa vào cửa cô liền thấy Cố Gia Cường đang nằm trong một cỗ quan tài trong suốt, trong phòng tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.



Cố Hề Hề duỗi tay vuốt ve bụng tự trấn tĩnh, mở miệng nói chuyện với bé yêu một chút: "Con trai, chúng ta tới đưa ông ngoại đoạn đường cuối này được không?"



Đứa bé trong bụng tựa hồ như cảm nhận được tâm tình của Cố Hề Hề, vô cùng hào sảng đạp một cái, nhẹ nhàng đụng vào lòng bàn tay Cố Hề Hề.



Cô tức khắc nở một nụ cười dịu dàng.



Cô chậm rãi đi tới, đến lúc cách cỗ quan tài kia chừng nửa thước thì dừng lại, ánh mắt nhìn vào gương mặt của Cố Gia Cường.



Trên mặt ông ta vẫn còn lưu lại sự hoảng hốt giật mình và sợ hãi.



Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng, nói với Cố Gia Cường: "Ba, thật không nghĩ đến chúng ta có thể gặp mặt lần nữa, nhưng lại ở trong hoàn cảnh này. Bà nội là người không đáng tin cậy, ba đã sống hơn bốn mươi năm với bà mà còn không nhìn rõ thì có thể trách ai đây? Số tiền kia chỉ là do tôi muốn dùng để mua tin tức năm đó, nào ngờ nó lại thành bùa đòi mạng của ba. Ba, hồn phách của người phiêu du bên ngoài, liệu có từng thấy hối hận về những việc ba đã gây ra chưa?"



"Có câu nói người đang làm, trời đang nhìn, ông trời luôn có mắt. Ba là ba nuôi của tôi, tôi đối với ba tuy có nhiều việc không tán đồng nhưng chưa từng chỉ trích điều gì." Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Dù vậy tôi thật sự rất hận ba. Thời điểm tôi và mẹ gặp khó khăn bất lực nhất thì ba từ trước đến nay chỉ khoanh tay đứng nhìn, hoàn toàn không đứng trên lập trường của chúng tôi mà suy nghĩ. Ba chỉ nghĩ cách lấy lòng bà nội để không tổn hại đến tiền bạc của bản thân."



"Nhưng thôi, dù tôi không phải con ruột của ba thì rốt cuộc tôi vẫn gọi một tiếng ba. Vậy còn ba? Hai mươi ba năm qua, ba có coi tôi là con gái không? Ở trong lòng ba thì tôi là cái gì? Tuy rằng năm đó mẹ lợi dụng tình cảm của ba, nhưng hơn hai mươi năm qua, mẹ đã sống và đối xử với người Cố gia có chỗ nào không tốt? Tạm thời không nói đến thái độ của ba với tôi, nhưng vì sao với cả người vợ kết tóc của mình mà ba lại có thể bàng quang đến như vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK