Cố Hề Hề thấy đối phương thật sự muốn hôn mình, liền hoảng hốt quay mặt đi, nên nụ hôn này chỉ có thể dừng trên má của cô.
"A? Em đây là chê tôi không đủ đẹp trai? Hay chê tôi không đủ ưu nhã? Hay là, chê tôi không đủ giàu có?" Giọng nói thuyền trưởng càng lúc càng trầm thấp.
"Ngài hiểu lầm rồi." Cố Hề Hề rũ mắt: "Tôi đã có chồng."
"Vừa rồi em đã nói em chỉ là phu nhân tổng giám đốc trên danh nghĩa mà thôi, đã là danh nghĩa thì em không cần phải thủ tiết vì chồng." Thuyền trưởng vừa nói vừa dùng ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của Cố Hề Hề, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của cô.
Hành động này đã làm Cố Hề Hề tức giận, cô lập tức ngước mắt lên, cao giọng đáp trả: "Đó là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến anh!"
"Whoa, thật hung dữ!" Thuyền trưởng bật cười khanh khách: "Vậy là em rất yêu chồng mình sao?"
Cố Hề Hề trừng mắt liếc nhìn đối phương: "Có quan hệ gì đến anh! Xin tránh ra! Tôi phải đi!"
"Không phải em nói tôi đến tìm em sao? Vì cái gì mà lại vội vã đi như vậy?" Thuyền trưởng dĩ nhiên không để Cố Hề Hề dễ dàng rời khỏi đây.
"Thuyền trưởng, hình như ngài rất nhàn rỗi thì phải? Nhưng xin lỗi, tôi thì rất bận!" Cố Hề Hề liều mạng đẩy đối phương ra xa.
Không biết có phải vì sợ Cố Hề Hề dùng sức sẽ bị thương nên thuyền trưởng cũng thuận theo hướng đẩy của cô, mà lùi lại một khoảng cách nhất định.
"Thật ra tôi cũng rất bận.." Thuyền trưởng nhẹ giọng than thở một tiếng, dù bị ngăn cách bởi chiếc mặt nạ nhưng ánh mắt người này vẫn làm Cố Hề Hề cảm nhận một sự ôn nhu đặc trưng.
Thật kỳ lạ, sao cô lại cảm thấy vị thuyền trưởng này càng lúc càng quen thuộc?
Rõ ràng là không hợp lý chút nào!
Cố Hề Hề xoay người muốn bỏ đi, nhưng phát hiện cô không sao mở được cánh cửa.
"Không có vân tay của tôi mở khóa thì không ai có thể vào được phòng này, nghĩa là người ở trong cũng không thể ra ngoài." Thuyền trưởng nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Không bằng hai chúng ta cứ ngồi xuống thoải mái tâm sự?"
Cố Hề Hề quay đầu kinh ngạc nhìn thuyền trưởng.
Người này rốt cuộc có ý tứ gì?
Thuyền trưởng lấy hai ghế dựa từ góc phòng ra, dù quang cảnh phòng có phần đơn sơ, nhưng anh vẫn trịnh trọng mời Cố Hề Hề ngồi xuống nghỉ ngơi.
Dù sao cũng đi tới đi lui và đứng nãy giờ, Cố Hề Hề đã thấm mệt, nếu không thể ra khỏi phòng thì cô sẽ ngồi xuống xem người này cuối cùng muốn làm gì!
Đối phương nhất định đã có chuẩn bị trước!
Ở trên thuyền này thì thuyền trưởng là người có quyền hành tối cao, cô chỉ là một hành khách nên sẽ không thể chống lại, cho nên lúc cần cúi đầu phải cúi đầu vậy!
Cố Hề Hề liền ngồi lên ghế với vẻ mặt giận dỗi khó chịu, lúc này thuyền trưởng mới thản nhiên ngồi xuống.
Cố Hề Hề đột nhiên đoán ra phòng vệ sinh ở tầng kia căn bản là không có vấn đề gì cả, mà vốn được sắp xếp để dụ cô đi đến tầng này! Nói trắng ra là đối phương từ đầu đã tính kế cô!
Từ từ suy nghĩ mọi chuyện, Cố Hề Hề lại càng tức giận.
Cô chỉ muốn đi vệ sinh, không phải đi tìm soái ca!
"À, là tôi sơ sót, phòng vệ sinh ở phía sau, căn phòng bên tay mặt ở phía bên phải." Thuyền trưởng phảng phất như đoán trúng Cố Hề Hề đang nghĩ gì, chậm rãi mở miệng.
Cố Hề Hề tức thì đỏ mặt ngượng ngùng.
Không lẽ biểu hiện của cô rõ ràng như vậy? Đối phương chỉ cần liếc mắt một cái đã biết cô đang mắc?
Được rồi, dù sao trước mặt người khác giới, lại là một người đẹp trai như vậy thì đúng là mắc cỡ thật!
Cố Hề Hề cũng lười giải thích, chỉ đứng lên đi theo hướng mà thuyền trưởng chỉ để đến phòng vệ sinh. Khi cô ra khỏi phòng vệ sinh liền phát hiện chỗ này ngoại trừ cửa ra vào thì đúng là không cách nào rời khỏi đây.
Bốn phía đều là vách tường và khung cửa kính có thể nhìn sâu xuống đáy biển.
Người này đúng là.. đê tiện mà!
Cố Hề Hề đành oán hận mà trở lại ghế ngồi, để xem người này rốt cuộc bày trò gì.
"Được, giờ anh muốn nói gì thì nói đi." Giọng nói Cố Hề Hề mang theo một chút hờn dỗi.
"Em thấy tôi có đẹp trai không?" Thuyền trưởng đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
Cố Hề Hề liền ngẩn ngơ, đây gọi là vấn đề cần hỏi sao?
Người này có ý tứ gì vậy?
Đem cô giam lỏng ở chỗ này chỉ để hỏi vấn đề nhàm chán đó?
"Là tôi đẹp trai hay là chồng của em đẹp trai?" Thuyền trưởng tiếp tục hỏi: "Nghe nói Doãn Tư Thần được xưng tụng là ông chồng quốc dân! Là người đàn ông được hoan nghênh nhất trong giới quý tộc khắp châu Âu, châu Á. Em thấy tôi so với anh ta thì như thế nào?"
Cố Hề Hề dở khóc dở cười đáp lại: "Thuyền trưởng, ngài.. không phải bị bệnh chứ?"
Không phải bất bình thường sao lại hỏi một câu ấu trĩ như vậy!
"Hay là em thật ra không hài lòng về dung nhan của chồng em?" Thuyền trưởng tiếp tục hỏi một câu hài hước.
"Ngài có thể hỏi vấn đề gì có ích hơn không?" Cố Hề Hề bất đắc dĩ nói: "Ví như hỏi mật mã thẻ ngân hàng của Doãn Tư Thần chẳng hạn?"
"Em sẽ nói cho tôi sao?" Đối phương hỏi lại.
Cố Hề Hề ngẩn ra: "Tôi.. không biết mật mã thẻ của anh ấy.."
Đúng vậy, anh chỉ cho cô một thẻ tín dụng, cứ định kỳ chuyển vào đó một số tiền để cô chi tiêu, cô vậy mà trước giờ không hề biết mật mã thẻ ngân hàng của anh..
Cô cảm thấy mình quả nhiên là người thất bại mà.
À không, có lẽ anh căn bản không nghĩ đến chuyện để cô biết? Không sao cả, dù sao cô cũng không định sử dụng tiền của anh.
Thuyền trưởng đột nhiên bật cười: "Em rất đáng yêu.."
"Câu này không phải là an ủi tôi chứ?" Cố Hề Hề liếc xéo thuyền trưởng, cô bắt đầu mất kiên nhẫn: "Mong anh nói thẳng vào vấn đề chính được không? Nếu trợ lý thấy tôi đi quá lâu không quay lại thì nhất định sẽ gọi báo nguy! Nếu anh đã biết tôi là ai, thì mặc kệ là anh có địa vị hay gia thế giàu có thế nào, anh không lẽ muốn đối đầu với Doãn Tư Thần? Dù cho quan hệ giữa tôi và Doãn Tư Thần nội tình có như thế nào, chỉ cần một ngày tôi còn là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, thì anh ấy sẽ luôn bảo vệ tôi! Anh giam lỏng tôi ở đây, thật sự không sợ đắc tội với Doãn Tư Thần sao?"
"Xem ra em rất ỷ lại vào anh ta?" Thuyền trưởng lười biếng trả lời: "Vậy thì đừng để anh ta biết là được rồi, đúng không?"
"Nếu anh vẫn tiếp tục câu chuyện nhàm chán này, tôi sẽ thật sự gọi báo nguy! Dù cho ở trên thuyền này anh có quyền hành cao nhất, nhưng nếu anh muốn khi dễ tôi, tôi dù chết cũng không để anh được như ý!" Cố Hề Hề không thể nhẫn nại được nữa, lập tức đứng lên: "Mau thả tôi ra khỏi đây!"
Thuyền trưởng ngẩn người, hiển nhiên anh không ngờ sức hấp dẫn của anh lại vô tác dụng như vậy, gương mặt Cố Hề Hề bây giờ rất phẫn nộ.
Nhưng Cố Hề Hề càng tức giận, thì ánh mắt thuyền trưởng lại càng mê luyến, tràn đầy nhu tình.
Thật đúng là.. đáng giận mà!
Sau vài phút giằng co đấu khẩu, rốt cuộc thuyền trưởng đã chịu thỏa hiệp, đứng lên tiến đến cửa dùng vân tay mở khóa.
Cố Hề Hề nổi giận đùng đùng xoay người bỏ đi.
"Mật mã của tôi là 611210." Thời điểm Cố Hề Hề bước đến cửa thì thuyền trưởng nhẹ nhàng cúi đầu, nói thì thầm lướt qua tai cô một câu khó hiểu: "Tất cả các thẻ ngân hàng của tôi đều có mật mã giống nhau. Lần này đừng quên nhé."
Quả thật không thể hiểu được!
Cố Hề Hề hung hăng trừng mắt liếc nhìn đối phương, cô nhớ đến chuyện mình ngơ ngác bị đẩy vào phòng khiêu vũ, rồi sau đó bị kéo đến nơi này giam lỏng, còn phải ngồi nói những câu vô nghĩa như vừa rồi.
Càng nghĩ càng tức mà!
Thừa dịp đối phương đang cúi người bên cạnh cô, Cố Hề Hề đột nhiên đưa cánh tay phải lên, cong khuỷu tay lại húc vào bụng người này thật mạnh rồi tiếp tục bước đi!
Nghe được tiếng kêu rên đau đớn từ phía sau truyền đến, Cố Hề Hề mới cảm thấy hả dạ.
Cô quay đầu lại cảnh cáo đối phương: "Lần sau tôi không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy đâu!"
Nói xong câu đó, Cố Hề Hề nổi giận đùng đùng bỏ đi, hoàn toàn không quay đầu lại nhìn.
Thuyền trưởng nhìn bóng dáng của cô, nhịn không được liền khẽ cười.
Chuột đồng nhỏ tức giận đúng là rất đáng yêu mà!
Đợi khi Cố Hề Hề đã rời khỏi hẳn, thuyền trưởng mới duỗi tay tháo mặt nạ và tóc giả xuống, lộ ra dung nhan khuynh thế. Tiểu A lúc này từ trong một góc chậm rãi bước ra.
Sở thích của tổng giám đốc đúng là kỳ lạ, lại thích dùng cách này để gặp thiếu phu nhân.
Vẻ mặt Doãn Tư Thần tiếc nuối nhìn theo Cố Hề Hề, tiếc quá, khi nãy chút nữa là hôn được rồi..
Nhưng không sao, biểu hiện vừa rồi của cô, anh thật sự rất thích..
"Tổng giám đốc, thiếu phu nhân đã trở lai boong tàu." Tiểu A thấp giọng báo cáo.
"Đã biết." Doãn Tư Thần đứng thẳng người, bộ trang phục thuyền trưởng trên người anh quả thật khiến mị lực của anh thêm bội phần thu hút.
Dung nhan vốn dĩ đủ khuynh thành, lại thêm y phục thuyền trưởng màu trắng thanh nhã, đúng là làm cho người ta không còn đường sống mà.
* * *
Cố Hề Hề vẫn còn tức giận, cô vừa đi vừa thở phì phò trở lại bên cạnh Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na.
"Chuyện gì vậy?" Mộc Nhược Na liếc mắt nhìn Cố Hề Hề một cái: "Cậu ngủ trong nhà vệ sinh à? Đi vệ sinh thôi mà lâu đến vậy. Vừa rồi trợ lý chạy đi tìm cậu đó, đi khắp các phòng vệ sinh ở các tầng đều không thấy cậu. Nếu không phải biết chắc cậu không xảy ra chuyện gì thì chúng tôi cũng đã hốt hoảng mà đi kiếm rồi."
Cố Hề Hề tò mò hỏi: "Sao cậu biết tôi sẽ không có chuyện gì?"
Rõ ràng vừa rồi cô xảy ra chuyện mà!
Cô đã bị tên thuyền trưởng đẹp trai với ánh mắt hẹp dài đó, một tên không bình thường, không thích những cô gái trẻ đẹp mà lại đi trêu ghẹo một phụ nữ có thai, còn giam lỏng cô!
"Chúng ta vừa lên thuyền thì đã nhận được rất nhiều sự ưu ái chiếu cố. Có mù cũng thấy được trên thuyền này có người nhận ra thân phận của cậu, nên mới cố tình lấy lòng cậu! Ai dám giam lỏng cậu, còn nghĩ gì đến chuyện ức hiếp cậu được?" Mộc Nhược Na thuận miệng trả lời.
A ha ha ha!
Này, vừa rồi cô thật sự đã bị giam lỏng mà!
A a a! Loại chuyện này không nên nói ra thì hơn!
Bởi vì dẫu sao cô cũng còn đang ở trên thuyền, không thể đắc tội với tên thuyền trưởng đầu óc bất bình thường kia!
Mặc Tử Huyên đang tập trung câu cá, mở miệng nói: "Đúng vậy, ở đâu có thể không an toàn, chứ trên thuyền này tuyệt đối an toàn nha! Trên thuyền đều là người ở công ty của chú Mạch Luân, mọi người không hề có mâu thuẫn lợi ích gì với nhau, cậu lại không có hiềm khích với ai, vậy thì ai ở đây có thể gây bất lợi cho cậu được?"
Thôi được rồi, dù cô có kể lại chuyện vừa bị giam lỏng thì cũng không ai tin đúng không?
Ai có thể tưởng tượng được một thuyền trưởng đẹp trai như vậy mà não lại có vấn đề chứ?
Thôi quên đi, đành ngậm bồ hòn làm ngọt vậy!
"A a a, tôi câu được một con nữa rồi này!" Mộc Nhược Na hoan hỉ reo lên: "Hôm nay tôi nhất định thắng cho mà xem!"
"Khó nói lắm, vẫn chưa hết thời gian!" Nét mặt Mặc Tử Huyên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cần câu của mình: "Nghe nói chúng ta có thể mượn bếp của họ để tự chế biến đồ ăn! Lát nữa tôi sẽ câu một con cá thật lớn để nấu canh bồi bổ cho Hề Hề!"
Cố Hề Hề tức khắc cười: "Được đó! Vậy là tôi có thể dùng món canh cá biển tươi ngon nhất!"
Mộc Nhược Na đột nhiên mở miệng hỏi: "Đúng rồi Hề Hề, cậu có hỏi nhân viên ở đây xem vì sao thuyền trưởng lại đối đãi với chúng ta nhiệt tình như vậy? Anh ta biết cậu sao?"
Nghe Mộc Nhược Na nhắc đến tên thuyền trưởng đáng ghét kia, Cố Hề Hề liền cắn răng khó chịu, trong lòng vẫn cảm thấy hậm hực.
Ngay lúc này, ở một nơi khác trên tàu truyền đến âm thanh xôn xao náo nhiệt. Có tiếng người reo lên kinh hỉ: "Trời ạ, bọn họ thật đẹp trai quá!"