Đối mặt với lời chỉ trích của con dâu, Vân lão phu nhân chỉ đành yên lặng không nói một lời. Chuyện này bà quả thật đuối lý, không thể tự bào chữa, nhưng chính là bà lại không thể không làm vậy!
Vân Tiêu Tình không nói gì, người làm cô cô như bà thì giờ phút này tâm tình cũng không thể yên được. Cả đời Vân Tiêu Tình không kết hôn, vì vậy bà dành hết tình yêu thương cho Vân Nặc và coi cô như con gái, kết quả Vân Nặc tuổi đời con trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn.
Thật vất vả mới có thể tìm được đứa cháu ruột thịt thất lạc, con bé ngoan ngoãn hiền lành, chẳng ngờ mới qua đi mấy tháng lại phải lần nữa đối diện với sinh ly tử biệt.. trong lòng Vân Tiêu Tình làm sao có thể dễ chịu?
Vân phu nhân không thể khống chế được tâm tình, bà ôm lấy Vân lão gia mà gào khóc: "Con gái của tôi vì sao mệnh lại khổ đến vậy? Nếu năm đó nếu tôi không gả cho ông, thì có phải con của tôi sẽ không gặp nhiều tai ương, không phải chịu nỗi thống khổ này?"
Vân lão gia yên lặng, không nói gì.
"Tôi tự hỏi bản thân mình chưa làm chuyện gì sai trái, không làm Vân gia các người thất vọng. Từ ngày gả vào cổng Vân gia, từng thời khắc tôi đều ghi nhớ mình là dâu của Vân gia, lấy Vân gia làm trọng. Nhiều năm qua, lúc nào tôi cũng nơm nớp lo sợ như đi trên lớp băng mỏng, tôi không cầu giàu sang phú quý, chỉ mong một nhà bình an. Vì cái gì mà lại đối xử với tôi như vậy?" Hai mắt Vân phu nhân đẫm lệ, bà gắt gao bấu chặt tay chồng mình, bất tri bất giác không nhận ra bản thân đã dùng sức như thế nào, cánh tay Vân lão gia đã bị bấu đến xanh tím.
"Nếu muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt tôi đi, các người hãy buông tha cho con của tôi, buông tha cho chúng, buông tha cho con gái của tôi!" Vân phu nhân kích động, vừa khóc vừa thở hổn hển: "Hề Hề của tôi đang yên đang lành, vì cái gì mà tự dưng lại xuất huyết? Hề Hề không phải luôn rất khoẻ mạnh từ khi còn trong bụng mẹ sao? Một người khoẻ mạnh sao bỗng nhiên lại xảy ra chuyện? Có phải các người đã động tay động chân không, có phải các người muốn bức tử con gái của tôi không?"
Vân Tiêu Tình rốt cuộc nhịn không được mới lên tiếng: "Chị dâu, chị suy nghĩ đi đâu vậy? Hề Hề là người thừa kế duy nhất của Vân gia chúng ta! Mọi người sao có thể bức tử Hề Hề? Cả đời em không kết hôn, không có con, Hề Hề cũng là con của em mà!"
Vân phu nhân không ngừng lắc đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mẹ chồng của bà.
Vân lão phu nhân than nhẹ một tiếng, đáy mắt bà phảng phất thần sắc phức tạp, bà không thể trách con dâu vì sao không tin tưởng mình. Năm xưa khi Vân Nặc và Hề Hề được sinh ra, chính bà đã dùng kế li miêu tráo thái tử, chính bà đã bất tín với con trai và con dâu của mình, giờ thì bị con dâu nghi ngờ cũng khó trách, bà không còn lời nào để nói.
Thấy ánh mắt Vân phu nhân kiên quyết không bỏ qua, Vân lão phu nhân chỉ có thể giải thích: "Quả thật không phải mẹ làm, mẹ càng không biết vì sao Hề Hề lại đột nhiên xuất huyết nguy kịch như vậy. Lần này mẹ mang theo bí dược từ viện nghiên cứu, dù chỉ còn một phần cơ hội cũng nhất định không bỏ qua. Hề Hề sẽ không xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!"
Vân phu nhân nghe vậy chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, suy sụp ngồi thẫn thờ tại chỗ, trong nháy mắt dường như bà đã già đi hơn cả mười tuổi..
* * *
Thời điểm Doãn Tư Thần, Mặc Tử Hân và Tưởng Dật Hải vọt đến dưới lầu thì Tiêu Hằng đã khởi động xe chờ ngoài cổng, mở sẵn cửa: "Lên xe!"
Cả ba người vội vàng chui vào xe, chưa ngồi ổn định thì Tiêu Hằng đã đạp chân ga vọt đi. Suốt dọc đường đi, Tiêu Hằng mặc kệ là đèn xanh hay đèn đỏ, anh không hề dừng lại, xe cộ qua lại chỉ kịp mắng một tiếng chứ không nhìn kịp bóng dáng chiếc xe.
Quãng đường đi thông thường hơn một tiếng đồng hồ, mà Tiêu Hằng chỉ dùng mười lăm phút để đến nơi!
Không đợi xe dừng hẳn thì Doãn Tư Thần đã mở cửa phóng xuống, chạy như điên đến phòng cấp cứu. Đúng lúc viện trưởng từ bên trong bước ra thì anh đã vọt đến nắm cổ áo viện trưởng, khoảnh khắc đó mới phát hiện bản thân mình không có dũng khí để dò hỏi, anh sợ hãi đến mức không nói được gì.
Viện trưởng bị người khác nắm lấy cổ áo, tức khắc kinh hãi, đến khi định thần được đối phương là Doãn Tư Thần, thì ông mới phản ứng lại: "Tổng giám đốc, trước hết ngài bình tĩnh đã, thiếu phu nhân đang được truyền máu, tạm thời sinh mạnh không bị nguy hiểm."
Doãn Tư Thần nghe thấy Cố Hề Hề tạm thời không nguy hiểm, mới từ từ buông lỏng tay ra.
Lúc này Mặc Tử Hân và Tưởng Dật Hải cùng đuổi theo đến nơi, vừa lúc nghe được viện trưởng nói câu nói kia. Bản thân Mặc Tử Hân thật sự kích động, chính anh cũng muốn nắm lấy cổ áo của viện trưởng và vặn hỏi vì sao chuyện này lại xảy ra, nhưng anh phải kiềm chế và nén giận.
Nơi này không phải tỉnh Y, anh không thể manh động! Dù người phụ nữ đang nằm trong kia là người quan trọng nhất trong lòng anh, nhưng anh phải tự cân bằng, không thể lộ ra cảm xúc.
Có lẽ trong ba người, thì Tưởng Dật Hải là người duy nhất bình tĩnh.
"Cụ thể sự việc này như thế nào?" Tưởng Dật Hải nhanh chóng nói: "Hề Hề sao lại đột nhiên bị xuất huyết?"
Viện trưởng do dự một chút, vừa định mở miệng thì một thanh âm vang lên từ phía sau: "Tôi đến đây để giải thích chuyện này."
Mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn, Tưởng phu nhân chậm rãi bước đến, gương mặt đờ đẫn: "Là Tưởng Huy Âm đã lợi dụng ta để hạ dược vào chén canh của Hề Hề. Phần thuốc độc còn sót lại đã được phân tích kiểm tra, đây là một loại dược vật bị cấm nguồn gốc từ Nhật bản, có khả năng phá hủy hệ thống miễn dịch tự nhiên của cơ thể người. Sau khi trúng loại dược này thì độc tố sẽ nhanh chóng lan khắp cơ thể khiến tất cả các cơ quan nội tạng đều nhiễm độc, thân thể không chịu được chất xúc tác này sẽ khiến cách mạch máu bị vỡ, dẫn đến xuất huyến không ngừng."
Lời của Tưởng phu nhân tựa như sét đánh ngang tai!
Cả ba người đàn ông đều đứng như trời trồng!
Tưởng Huy Âm?
Vì cái gì lại là cô ta?
"Buổi sáng ngày hôm nay đứa con gái đó đã quỳ gối trước cửa nhà, nó bảo phải rời khỏi thành phố N nên muốn gặp mặt ta lần cuối. Lúc nó dâng trà đã hạ mê dược khiến thần trí của ta rối loạn, sau đó lợi dụng thân phận của ta đến bệnh viện tiếp cận Hề Hề.. Tư Thần, tất cả là do mợ sai, con muốn trách thì cứ trách mợ đi!" Tưởng phu nhân nói đến đây thì ánh mắt bà đã nhoè đi, phiếm hồng.
Bà vừa bước ra từ phòng xét nghiệm sau khi biết kết quả kiểm tra chén nước trà ở nhà và phần canh Cố Hề Hề đã uống, rốt cuộc bà đã hiểu rõ ngọn ngành. Khi biết bản thân bị Tưởng Huy Âm tính kế thì bà đã nổi cơn thịnh nộ lập tức cho người đi tìm bắt cô ta về.
Nhưng đã quá muộn! Tưởng Huy Âm đã trốn thoát qua cửa khẩu hải quan thành công!
Doãn Tư Thần đứng chết lặng, không nói một lời.
Tựa như anh không thể nghe được Tưởng phu nhân nói gì, anh gắt gao nhìn chằm chằm viện trưởng, cơ hồ muốn gằn từng chữ qua kẽ răng: "Trả lời tôi đi, phải làm như thế nào để cô ấy mới có thể bình an vô sự?"
Nếu muốn mạng sống của tôi thì cứ lấy đi!
Nếu muốn tiền của tôi thì cứ lấy đi!
Nếu muốn cả đế quốc của tôi thì cứ lấy đi!
Chỉ cần Hề Hề được bình an!
Viện trưởng khó xử, cắn chặt răng, ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn thiếu phu nhân bình an, có lẽ không phải là không có cách.."
Sau câu nói của viện trưởng thì một thanh âm vang lên từ phía xa xa: "Chỉ cần con bé được bình an vô sự, thì dù trả giá như thế nào, Doãn gia đều chấp nhận!"
Doãn lão phu nhân đi phía trước, theo sau là Doãn phu nhân trên chiếc xe lăn.
Doãn lão phu nhân vội vàng truy vấn: "Nói đi, mặc kệ là phải trả giá đắt như thế nào, Doãn gia đều nguyện ý!"
Biểu tình của viện trưởng trở nên trịnh trọng: "Điều kiện và trình độ khoa học của đội ngũ bệnh viện Doãn gia chúng ta đã là đứng đầu thế giới, nhưng luận về dược tề học thì Doãn gia vẫn phải cam nhận chịu thua trước Vân gia. Tôi nghe nói năm đó thời điểm khi Vân gia đại tiểu thư ở giữa ranh giới sinh tử, cô ấy từng dùng một loại bí dược của Vân gia, kết quả đã giúp thân thể duy trì sự sống tận mấy tháng sau đó. Cơ thể Vân gia đại tiểu thư vốn dĩ suy nhược, mỗi năm đều dùng dược nên càng thêm yếu ớt, trong tình huống như vậy mà vẫn còn sống được đến mấy tháng, vậy thì nếu thiếu phu nhân có thể có được loại dược này, thì sẽ có cơ hội tai qua nạn khỏi."
"Đúng thật là có loại bí dược này." Mặc Tử Hân nãy giờ vẫn im lặng, giờ đột nhiên lên tiếng, anh nghĩ nghĩ một chút và nói tiếp: "Năm đó khi Vân Nặc qua đời là tôi đã ở bên cạnh cô ấy. Dược tề học của Vân gia chính là đứng đầu thế giới. Bí dược của Vân gia trước giờ chưa từng truyền ra ngoài, có lẽ bí dược này sẽ thật sự giúp được cho Hề Hề. Có việc này mong mọi người thứ lỗi, trên đường đến đây thì tôi đã tự ý thông báo với Vân gia, có lẽ bây giờ họ đang trên đường tới thành phố N."
Đây là lần đầu trong đời Doãn Tư Thần cảm thấy Mặc Tử Hân không quá đáng ghét, chỉ cần Cố Hề Hề có thể được sống sót, anh không ngại từ bỏ mọi thứ để cho Mặc Tử Hân.
"Được, dặn dò theo ý ta, khi người của Vân gia đến thì lập tức mời vào." Doãn lão phu nhân liền ra lệnh.
Doãn phu nhân ngồi yên lặng, không nói gì, bà rất chán ghét mỗi khi đến bệnh viện, nơi này sẽ khiến bà nhớ đến khoảng thời gian đau thương khi bà phải thực hiện phẫu thuật cưa chân, kéo dài theo sau đó là những hồi ức thống khổ.
Nhưng hôm nay, Doãn phu nhân vẫn đến đây là vì con dâu của bà. Người con dâu này không dễ dàng bà mới có được, trải qua rất nhiều chuyện thì cô đã chinh phục bà bằng chính nhân phẩm của mình, vì cớ gì mà lại xảy ra chuyện bi thương như thế này?
Có vẻ những năm qua biền biệt ở nước ngoài đã khiến nhiều người quên đi sự tồn tại của bà. Chỉ là những con hề vô dụng lại dám cả gan nhảy nhót khiêu khích trước mặt bà?
Một màn sáng nay khi Mã Anh Anh chạy tới cổng lớn đại trạch Doãn gia, bám lấy chân bà, tiếp theo sau đó là việc Tưởng Huy Âm lợi dụng Tưởng phu nhân để hạ dược ép Cố Hề Hề uống chén canh có độc. Tất cả thật là ngông cuồng!
Nếu nói chuyện này là kế hoạch của Tưởng Huy Âm thì đánh chết bà cũng không tin!
Bà hiểu rất rõ Tưởng Huy Âm, đó chỉ là đứa con gái tính tình tiểu thư ngu dốt, chỉ là một bình bông di động, hoàn toàn không có đủ đầu óc để tính kế thâm sâu!
Bà hiểu rõ Tưởng phu nhân, chị dâu của bà tuy nóng nảy, nhưng là người dễ mềm lòng, đặc biệt khi đối mặt với con cái lại rất dễ bị khống chế tâm tình.
Đối phương có thể nắm nhược điểm của từng người rõ như lòng bàn tay, bày ra một cuộc diện chặt chẽ không có khe hở, đây chắc chắn không phải tác phẩm của Tưởng Huy Âm!
Nhưng mặc kệ là ai, nếu đụng tới người của Doãn gia thì kẻ đó nhất định phải chết!
Doãn Tư Thần mặc áo sát khuẩn của bệnh viện, anh đứng lặng yên bên ngoài phòng cấp cứu mà nhìn người phụ nữ thân thể yếu ớt nằm trên giường bệnh, dù cách một lớp kiếng thủy tinh thì anh vẫn thấy rõ nét mặt xanh xao tái nhợt của cô.
Ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt ấn mạnh vào vách tường, trên mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh.
Hề Hề của anh đang nằm bất động trên giường không rõ sống chết..
Anh thật sự hận! Hận bản thân vô dụng!
Hề Hề, thật xin lỗi em!
Cơ thể Cố Hề Hề không ngừng được truyền máu, chỉ có như vậy mới giúp cô duy trì một lượng máu vừa đủ để cân bằng sự tồn tại mong manh, bởi vì cô vẫn xuất huyết không ngừng..
Các bác sĩ và y tá lật đật chạy tới chạy lui, chà lau bằng một đống khăn lông dính đầy máu đỏ thẫm. Từng mảnh khăn đỏ đều kích thích tròng mắt Doãn Tư Thần, ánh mắt anh đỏ ngầu, không rõ là vì phẫn nộ hay bi thương.
Anh hận vì sao chính bản thân mình lại không phải là người nằm trên giường bệnh.
Trong cả cuộc đời mình, anh chưa bao giờ cảm thấy thống khổ cùng cực như bây giờ!
Anh nhất định phải khiến hung thủ phải trả giá thật đắt!