Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 527





Chương 527: Căn phòng trống không







Đây là một bệnh viện tư nhân năm ở Bắc Hòa,



thành phố Bắc An.



Trình độ chữa bệnh của loại bệnh viện này chỉ



có thể nói là lẫn lộn, đủ mọi loại trình độ, không



biết đâu với đâu, đặc biệt rất thích mở ở các quận



huyện năm xa xôi, dịch vụ hay môi trường trong



bệnh viện chỉ ở mức trung bình mà thôi nhưng



thu tiền viện phí lại không hề rẻ một chút nào.







Người dân bình thường chỉ khi vào rơi vào.



tình huống bất đắc dĩ mới có thể đến loại bệnh viện này.







“… Cô Mỹ Duy, mặc dù bệnh viện của chúng



tôi không bằng bệnh viện lớn ở Đông Ninh bên kia



thành phố, nhưng ca phẫu thuật làm sạch tử



cung cho cô của bá sĩ chúng tôi được thực hiện



rất thành công. Cô còn cảm thấy có gì không



thoải mái không?”







Một y tá già quan sát người bệnh nữ này vài



ngày rồi, từ khi nhập viện đến giờ, không có một



người thân nào đến thăm cô ấy cả.



Cả trước và sau ca phẫu thuật, cô ấy dường



như không hề có sức sống, sắc mặt thì tái nhợt,



vẻ mặt lúc nào cũng mờ mịt.



“Cô Mỹ Duy.”







Người y tá già lại ân cần hỏi cô ấy: “Cô muốn



tôi gọi giúp cô một suất cơm hay một bát cháo



trắng không? Bác sĩ nói từ ngày hôm qua là cô có



thể bắt đầu ăn cơm bình thường rồi..”







Khăn trải giường màu trắng, gối màu trắng và



cả trần nhà cũng màu trắng nữa. Châu Mỹ Duy



mở to mắt, giật mình nhìn mọi thứ ở bốn phía



xung quanh mình, giống như coi tất cả chỉ là một



giấc mơ thôi.







Sắc mặt của cô ấy tái nhợt, năm mãi ở trên



giường bệnh không chịu nhúc nhích. Y tá tốt



bụng ở bên cạnh hỏi han nhưng cô ấy cũng coi



như hoàn toàn không nghe thấy gì cả, vẫn im lặng như cũ.







Đường như giọng nói của cô ấy đã bị phá hủy



ấy không nói gì cả.







Cô ấy lại từ từ nhằm hai mắt lại, đầu óc cũng



không muốn nghĩ bất kì cái gì, không muốn thắc



mắc thêm gì nữa.







Y tá già nhìn cô như vậy đành thở dài rồi bước



ra khỏi phòng.







Ở loại bệnh viện này của họ, hầu hết bệnh.



nhân đến đây khám chữa bệnh thì dù là nam hay



nữ cũng toàn những việc khó nói.



Bệnh nhân nữ họ Châu này đến bệnh viện



của bọn họ cách đây 4 ngày. Khi đó, y tá ở sảnh



cũng bị dọa sợ luôn. Trên người cô ấy mặc quần



áo bệnh của bệnh viện nổi tiếng ở Đông Ninh,



quần dính vô cùng nhiều máu.







Cần hỏi tại sao bệnh nhân nữ này lại trốn khỏi



bệnh viện chính quy mà chuyển đến bệnh viện tư



nhân nhỏ bé bình thường của họ làm gì ư, bệnh



viên bọn họ sẽ không quan tâm vấn đề này nhiều



làm gì cả, chỉ cần người bệnh đóng đủ tiền viện



phí cho họ là được rồi, còn lại thì không cần thiết phải biết.







Một vài y tá trẻ tuổi đang đứng tán gẫu, nói



chuyện phiếm: “… Cô ấy chắc chắn là đã bị người



đàn ông nào đó bỏ rơi rồi”







Một người đang dọn dẹp vệ sinh gần đấy



cũng đi tới: “Chắc chắn không phải là người bình



thường đâu, tên kia là cái loại mà vừa có cả tiền



vừa có cả quyền lực rồi bên ngoài nuôi phụ nữ,



làm người ta mang thai. Tên này sợ phiên phức



nên muốn đến loại bệnh viện tư nhân như chúng



ta để bí mật xử lý nó.”







“Không thể nào đâu, nhìn bệnh nhân nữ kia



không giống kẻ thứ ba một chút nào mà”







“Làm sao cô chỉ nhìn mà có thế biết được



người phụ nữ xấu xa nào đã chen chân vào cuộc.



hôn nhân của người khác được nhỉ? Trên giường



hồ ly tỉnh mới lộ ra nguyên hình mà. Chứ không



làm sao có thể giải thích được vì sao cô ấy làm



phẫu thuật lâu như vậy rồi cũng chưa hề có một



người thân nào đến thăm. Chắc chắn là loại mà



được đàn ông lén lút nuôi ở bên ngoài, mang thai



vào sợ phiên nên phải phá đi. Đều là vì tiền cả



thôi, phụ nữ kiểu này giờ có nhiều mà…”







Các y tá nói chuyện với âm lượng rất nhỏ



nhưng cửa phòng bệnh bên cạnh lại không đóng



chặt. Trên giường bệnh, thân thể của Châu Mỹ.



Duy thực sự vẫn còn rất yếu nhưng thần kinh của



cô ấy lại căng lên, trở nên nhạy cảm hơn, âm



thanh nào cũng có thể nghe rõ được.







Chín giờ sáng hôm sau, Kiều Bích Ngọc và



Luey từ thành phố Thâm Châu vội vàng trở về



thành phố Bắc An.







“… Cô có chắc là cô ấy thật sự đã đi sang cái



bệnh viện tư nhân hại người ở Bắc Hòa bên kia không đấy?”







Kiều Bích Ngọc đã làm phiền Lucy từ hôm



qua đến giờ, chịu không nổi nữa mà mới sáng



sớm đã vội vã trở về.







Ngấng đầu nhìn lái xe taxi, thúc giục một



tiếng: “Bác tài, lái nhanh hơn một chút được



không, chúng tôi cần đến Bắc Hòa”







“Đã đi với tốc độ rất nhanh rồi, không thể



nhanh hơn được nữa đâu, muốn nhanh bây giờ thì



chỉ có đi trực thăng thôi” Bác tài cũng có chút



không kiên nhẫn.







Cùng ngồi ghế phía sau xe, Lucy lạnh lùng



ném một câu: “Tôi đã nói mà, về nhà họ Quách



trước xong lái trực thăng đi là nhanh nhất”







Kiều Bích Ngọc tất tức giận, không ngừng










thúc giục bác tài xế: “Nhanh lên, nhanh lên, còn



chưa đạt đến giới hạn tốc độ đâu.”







Cả đường đi, bác tài xế đen mặt mà nghiêm



túc lái xe. Sáng sớm ra đã gặp phải hai vị khách



khó hầu hạ như này rồi.







Có rất nhiều nơi ở Bắc Hòa chưa phát triển



đầy đủ, đường xá cũng được làm không ốn cho.



lắm. Bệnh viện tư nhân mà Kiều Bích Ngọc và



những người khác đang muốn tìm thực sự ở chỗ



quá xa xôi, nửa sau của cuộc hành trình xóc nảy gập ghềnh.







Kiểu gì Lục Khánh Nam cũng phái người



đến xem thế nào mà” Cuối cùng Kiều Bích Ngọc.



cũng đến được nơi cần đến sau hơn hai tiếng đồng hồ.







“Cô không nói cho Bùi Hưng Nam biết chuyện



của Châu Mỹ Duy à?” Lucy quay đầu lại nhìn cô một cái.







Kiều Bích Ngọc không nói một lời nào, bước



nhanh vào bệnh viện trước mặt.



Luey nhướng mày, thái độ này hẳn là không



báo cho Bùi Hưng Nam rồi.







“Tôi cũng biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Tại



sao Mỹ Duy từ bệnh viện ở bên Đông Ninh lại chạy



đến nơi này để làm gì không biết. Hơn nữa cô nói



là phấu thuật làm sạch tử cung trong bệnh viện



này… Tôi phải gặp cô ấy trước đế hỏi rõ ràng xem



thế nào đã. Nếu là bởi vì Bùi Hưng Nam thì khiến



Mỹ Duy nhìn thấy anh ta làm gì cho thêm phiền”



Cả hai người vừa đi vừa nói chuyện.







Lucy nhún vai, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Vừa rồi



ôi có nói với cô là ở phía sau chúng ta luôn có



một chiếc xe đi theo”



“Cái gì cơ?”







Kiều Bích Ngọc vừa mới bước đến bàn tiếp



tân ở sảnh bệnh viện.



Cô hơi quay người sang với vẻ mặt ngạc



nhiên. Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam đang từ



phía sau bước nhanh đến



“Các anh..”



Lục Khánh Nam liếc nhìn cô và thẳng thắn:



“Chúng tôi đi theo chiếc xe taxi mà cô đã bắt” Nói



xong, anh ta nhíu mày nhìn quanh bệnh viện:



“Châu Mỹ Duy thật sự đã ở nơi này ư?”



Mấy ngày nay Lục Khánh Nam cũng đang bận



rộn tìm người do Bùi Hưng Nam yêu cầu. Lúc ấy



bọn họ cho rằng, Châu Mỹ Duy chắc chẩn là do



Kiều Bích Ngọc xúi giục một mình rời đi chỗ khác,



nhưng họ đã tìm kiếm cả Đông Ninh lên vẫn



không thấy gì cả, hóa ra là ở bên Bắc Hòa này.







Bùi Hưng Nam cũng không phải là quá ngu



ngốc, nếu Kiều Bích Ngọc đã quay về thành phố.



Bắc An thì chỉ cần đi theo cô thì khả năng cao là



sẽ tìm Châu Mỹ Duy.







Kiều Bích Ngọc nhìn thấy hai người đàn ông



đột nhiên xuất hiện kia thì sắc mặt trở nên âm u,



có cảm giác là mình bị tính kế rồi.



Nhưng bây giờ không phải thời điểm thích



hợp để quan tâm những chuyện ấy, Kiều Bích



Ngọc và Bùi Hưng Nam đều vội vàng, cùng lúc



hỏi lễ tân của bệnh viện: “Ở đây có bệnh nhân nào



tên là Châu Mỹ Duy không?”







“Các anh là người nhà của bệnh nhân à? Vì



liên quan đến quyền riêng tư của bệnh nhân nên



tốt nhất là anh nên liên hệ với bệnh nhân trước…







“Tôi là chồng của cô ấy, bây giờ cô ấy đang ở



phòng nào?” Giọng điệu của Bùi Hưng Nam có



chút cứng rắn.







Luey nhàm chán đứng ở một góc, phúi phủi



bụi ở trên vai áo: “.. Tòa nhà phía sau của bệnh



viện, tầng hai phòng 2013, giường số 23.”







Kiều Bích Ngọc phản ứng nhanh nhất, ngay



lập tức nhanh chân chạy đến tòa nhà phía sau.



Sau khi Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam hỏi



rõ ràng các y tá trong bệnh viện thì quả thật đúng



là số giường đó. Họ vội vàng chạy tới



Nhưng khi tất cả chạy đến đó thì đã trống không.



Phòng 2013, giường số 23 đã trốn trơn không có ai.



“.. Bệnh nhân ở đây, cô ấy đã xuất viện rồi a?”



Kiều Bích Ngọc hỏi một y tá già đi qua.



Tên bệnh nhân được biết trên bảng đúng là



Châu Mỹ Duy mà.







Hồ sơ bệnh án của cô ấy vẫn được treo ở cuối



giường, Bùi Hưng Nam nhìn vào, sắc mặt trở nên



khó coi.







“… Vào ngày mà cô ấy phẫu thuật không có



người nhà đến ký tên, chúng tôi còn tưởng cô



ấy.” Y tá không nói tiếp gì nữa “Cô ấy vẫn chưa



xuất viện đâu, mười bảy triệu rưỡi vẫn còn đang



thế chấp ở chỗ chúng tôi cơ, chắc là chỉ ra ngoài



tản bộ mà thôi”







Dù sao thì bệnh viện bọn họ cũng chỉ cần



bệnh nhân không nợ viện phí, còn bệnh nhân có



thể tự do đến và đi.







“Sao cô có thể để bệnh nhân đi lung tung vậy



cơ chứ” Kiều Bích Ngọc có chút cáu kỉnh. Cô vội



vàng từ thành phố Thâm Châu trở về thành phố



Bắc An lúc sáng sớm rồi lại ngồi taxi để đến đây,



vậy mà trong phòng trống không,







Y tá liếc mắt liền cảm thấy Kiều Bích Ngọc và



những người khác không dễ chọc vào cho lắm



liền vội vàng giải thích: ”.. Ca phẫu thuật làm sạch



tử cung của cô Mỹ Duy diễn ra rất thuận lợi, có



thể tự xuống giường đi rồi”



Phẫu thuật làm sạch tử cung,



Lục Khánh Nam khi nghe thấy những lời này,



vẻ mặt của anh ta rất kinh ngạc nhưng không hỏi.



Anh ta hiểu ca phẫu thuật này có nghĩa là gì, sau



đó liên quay đầu nhìn về phía Bùi Hưng Nam.







Sắc mặt Bùi Hưng Nam như cứng đờ, ánh



mắt trở nên đờ đẫn, chân nặng như đạp trúng vào



xi măng vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK